Không ngoài dự đoán, với những thân phận này, nghiệp vụ của Tập Đoàn Tô Ngọc sẽ phát triển nhanh chóng.
Nhiếp Keiens Thành cũng quay về từ tỉnh Tứ Hải. Anh ta cũng mang đến tin tức tốt, công việc ở tỉnh Tứ Hải đã thuận lợi mở rộng quy mô.
Bây giờ ngoài thông qua trung tâm thương mại Thiên Cẩu phân phối một số ít sản phẩm ở các vùng khác trên cả nước, và ngoại trừ một số tỉnh ở phía Nam thì toàn bộ doanh số bán hàng đều đã tăng vọt.
Tất cả mọi thứ trừ mang tới lợi nhuận tăng cao thì còn là áp lực lên sản xuất và quản lý.
Cả ngày Tô Tô bận tối mày tối mặt chạy qua chạy lại giữa công ty và nhà máy cùng với nhóm người Liễu Thanh, Cung Lệ.
Tần Thiên thì lại rảnh rỗi.
Lúc này vẫn chưa phải lúc tiến vào tỉnh Ngũ Hồ. Hắn không có việc gì làm nên cả ngày ngâm mình ở sơn trang Mãnh Thú, cùng luyện tập với mọi người cả ngày.
Sau Tết âm lịch, thông gia Sở Châu kiên quyết muốn rời đi, thế nên Tần Thiên, Dương Ngọc Lan và Tô Tô đã tự mình tiễn họ đến nhà ga, lưu luyến không rời.
Trên đường trở về, Dương Ngọc Lan và Tô Tô còn cảm thấy hơi buồn bã.
Trải qua một khoảng thời gian ở chung thân thiết như vậy, hai người đều đã bất tri bất giác coi những người thân này là một phần trong cuộc sống hàng ngày của mình.
Bây giờ lại đột ngột chia tay nhưng vậy, không biết lần gặp lại tiếp theo sẽ là khi nào.
Tần Thiên muốn nói gì đó an ủi thì lại đột nhiên nhận được một cuộc videocall.
Vậy mà lại là Trần Nhị Cậu gọi tới.
Hắn ngây ra một lúc, sau khi kết nối được, anh không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy màn hình của Trần Nhị Cẩu.
Bên cạnh Trần Nhị Cẩu còn có Nhiếp Thanh Long.
Hai người đều đang mặc quần đùi áo ba lỗ .
Nhưng đây không phải điều quan trọng, điều quan trọng là, bộ đồ này nên được xuất hiện ở nơi cảnh biển trong ngày nghỉ phép, nhưng bối cảnh phía sau vậy mà lại là núi tuyết trắng xóa.
Có thể nhìn ra được, không khí lạnh lẽo đến cực độ khiến hai người đều cóng đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Có điều ánh sáng trong mắt bọn họ vẫn tỏa sáng như trước.
"Đại ca, chúc anh tuổi già vui vẻ."
"Anh đoán xem bây giờ tụi em đang ở đâu?" Trần Nhị Cẩu thở hổn hển lau nước mũi, toét miệng cười nói.
Tần Thiên thấy buồn cười.
"Hai tên nhãi các cậu, sắp sang năm mới, lẽ nào thực sự đi leo Everest đấy à?"
Nhiếp Thanh Long cười ha ha: "Anh Thiên, cách chúc năm mới này của chúng em thế nào?"
"Chuyện đánh cược lần trước, em với Nhị Cẩu đều thua. Đúng lúc gần đây rảnh rối không có chuyện gì làm, lại là dịp Tết nên tụi em lập tức bàn bạc, làm kiểu chúc mừng năm mới đặc biệt cho anh."
Tần Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng Tô Tô ở bên cạnh lại không nhịn được hỏi: "Ai thế?"
"Anh gọi đi đâu vậy?"
Tần Thiên cười nói: "Em nhìn đi."
Tô Tô nhìn hình ảnh trên điện thoại cũng ngây ra một lúc, sau đó không thể tin nói: "Nhị Cẩu?"
"Trời lạnh thế này, sao cậu lại chạy lên núi tuyết?"
"Trời đất, núi tuyết cao quá. Đây là đâu thế?"
"Chào chị dâu!"
Trần Nhị Cẩu vội vàng cung kính nói: "Em đến đây hóng mát đấy."
"Chị dâu đoán thử xem, đây là núi gì?"
Nhiếp Thanh Long đứng bên cạnh cũng nhếch miệng cười nói: "Chị dâu, đoán chỗ nào cao cao tí nhé."
Chỗ cao?
Tô Tô ngây ra một lúc, nhìn cảnh vật trong màn hình, trời cao mây mù che kín, cô kinh ngạc nói: "Lẽ nào các cậu đang ở Everest?"