Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lão Nhiếp, anh có còn nhớ lời này là do ai nói không?"

Nhiếp Thanh Long cười nói: "Đương nhiên là nhớ rõ rồi, chính là huấn luyện viên mũi to kia."

"Tôi còn nhớ rõ, khi chúng ta vừa mới tới đó, cũng khinh thường huấn luyện viên mũi to kia giống như những học viên khác, tất cả đều cho rằng ông ấy chỉ là kẻ vô danh."

"Sau đó, huấn luyện viên lại để cho bất cứ ai trong chúng ta không phục thì đều có thể khiêu chiến với ông ấy. Anh chính là người đầu tiên bước ra khiêu chiến."

Trần Nhị Cẩu cười khổ nói: "Kết quả người ta là đấng toàn năng."

"Thật ra từ khoảnh khắc ông ấy cầm súng lên tôi đã nhận ra, ông ấy thực sự có năng lực."

Nhiếp Thanh Long cười nói: "Vậy anh còn cố chấp khiêu chiến đến cùng, kết quả để bị đánh cho mặt mũi bầm dập làm gì?"

Trần Nhị Cẩu cười lớn: "Chúng ta là lính bước ra từ Đại Long Quốc, chỉ có chết trận chứ không có đầu hàng."

"Cứ làm dù biết rõ là bản thân không thể làm được. Đây là lời mà đại soái của chúng ta đã nói khi tiễn chúng ta xuất chinh."

Tiếng cười vang dội, trên đỉnh núi tuyết cao gần mười nghìn mét vút thẳng lên trời này có một cảm giác anh dũng phi thường.

"Đã nói vậy rồi thì mai là Tết âm lịch, chúng ta đến Amazon đi. Tới đó thăm lại chốn cũ!"

"Được!"

"Sau khi về lại chốn cũ, nếu như thời gian cho phép thì chúng ta lại đến tìm huấn luyện viên mũi to so tài một chút."

"Con bà nói, năm đó ông ấy đánh tôi mặt mũi bầm dập, bây giờ ông đây muốn trả lại."

Hai người lại cười lớn một lần nữa.

Sau đó là một khoảng khắc im lặng.

Nhiếp Thanh Long bỗng nhiên nói: "Nhị Cẩu, anh có thấy lạnh không?"

Trần Nhị Cẩu nuốt nước miếng một cái, đột nhiên lớn tiếng nói: "Chết cóng ông đây rồi!"

"Chúng ta so tài tiếp, người nào xuống núi cuối cùng thì mời người kia ăn lẩu."

Anh ta nhảy dựng lên như một con cá, lao về phía chiếc ba lô bên cạnh.

Tốc độ của Nhiếp Thanh Long cũng không hề chậm, anh ta cũng lao về phía balo của mình.

Hai người mở balo ra, lấy quần áo ấm chuyện dụng thuần thục mặc lên người, sau đó hét to lên phi xuống dưới núi.

Vừa chạy còn vừa đùa giỡn đuổi nhau, trông giống như hai tên nhóc bướng bỉnh nghịch ngợm.

Lao xuống gần một nghìn mét trong một hơi thở, nghỉ ngơi ở một góc khuất gió một lát, ăn chút đồ ăn nén để bổ sung thể lực.

Sau đó lại tiếp tục phóng đi.

Nói thật là đến lúc này, cả tinh thần lẫn thể lực của hai người đều đã gần đến cực hạn rồi.

Nếu đặt đầu nằm xuống là có thể lập tức ngủ luôn.

Chỉ có điều trong môi trường lạnh lẽo hiếm dấu vết con người này mà ngủ quên là cũng tương đương với cái chết.

Hơn nữa, hai người ai cũng không chịu thua, cũng không muốn để lộ ra mặt yếu đuối của mình trước mặt đối phương.

Cho nên trông vẻ bề ngoài vẫn như vẫn rất có tinh thần và ý chí chiến đấu.

Đó là lý do tại sao bọn họ lại ở đây.

Cũng có nghĩa, khi ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt, đè ép tiềm lực của bản thân, ép chút năng lượng cuối cùng trong cơ thể chui ra ngoài.

Không có cách nào ngủ nên việc cấp bách bây giờ chính là phải dùng thời gian ngắn nhất để xuống núi.

Đi xuống hơn hai nghìn mét nữa, tuy xung quanh vẫn đầy tiếng gió thét gào, lạnh lẽo vô hạn, nhưng rõ ràng đã tốt hơn lúc ở trên đỉnh núi một chút.


Sau khi hai người nghỉ ngơi thì lại tiếp tục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK