Người bị đứt gân chân bò tới, cố gắng ôm lấy chân Tần Thiên. Kẻ đứt gân tay xông lên, cố gắng dùng thân thể đỡ một đao của Tần Thiên. Sau đó, để những người anh em khác nhân cơ hội giết hắn.
“Cẩn thận!” Nhìn thấy tình huống này, Truy Phong ở mũi thuyền không khỏi kêu to.
Tần Thiên vẫn không quay đầu lại nhưng sắc mặt hắn dần trở nên lạnh lùng.
Hắn muốn nương tay, nhưng đối phương lại muốn tự chui vào đường chết! Nếu vậy thì hãy cho họ biết thế nào là tàn nhẫn.
Bước chân của hắn vẫn không dừng lại, hắn dùng trái tay vung đao Truy Phong dài ba thước ba lên. Hàn quang lạnh thấu xương, trong không khí vâng lên tiếng ù ù.
Nhìn thấy một đao quỷ thần này, Truy Phong sững sờ. Anh ta vốn cho rằng, ít nhất không ai có thể sử dụng con dao này tốt hơn mình.
Nhưng không ngờ, một đao tùy ý của Tần Thiên lại có uy lực như vậy!
"Đao khí!"
“Đây là đao khí!” Anh ta kích động lẩm bẩm.
Thấy đao khí vụt qua, hai mươi sĩ tử hoa đỏ, như lá rụng bị gió thu cuốn đi. Một số người đã bị chặt đầu trước khi kịp hét lên. Đây cũng đã được coi là may mắn rồi, vì sẽ không phải cảm nhận đau đớn quá lớn.
Những người bị chém vào thắt lưng nhìn ruột của chính mình rơi vãi khắp mặt đất thì hú hét lên kinh hoàng.
Lúc này, họ không còn là những người tử sĩ dũng cảm nữa, trong mỗi đôi mắt đều tràn đầy sợ hãi và hối hận.
Phía sau, những tử sĩ bị thương chứng kiến cảnh tượng này đều như chết lặng.
Họ có thể được coi là những kẻ giết người không chớp mắt, nhưng cảnh tượng này quá tàn nhẫn!
Quá khủng khiếp!
Ở một tòa nhà trên cao, Ngọc Linh Lung thông qua giám sát hiện trường nhìn cảnh tượng này, đột nhiên bịt miệng lao vào phòng vệ sinh, nôn mửa dữ dội.
Tần Thiên rời khỏi bãi đá, bước đi lên con đường dài mười dặm.Ở cuối con đường dài, thấp thoáng nhìn thấy tòa Xung Tiêu.
Con đường dài vắng vẻ, Tần Thiên, một người, một đao, thân hình cao lớn, loan đao nhỏ dài.
Trên khuôn mặt thanh tú, đôi mắt tưởng như trong veo lại lóe lên sát ý.
Hắn biết người đi phố đã cố tình bỏ trống, cũng biết rằng có những sát thủ nguy hiểm đang ẩn náu trong các cửa hàng đóng kín hai bên đường.
Nếu đã mở sát giới vậy thì giết thôi.
Mặt trời ẩn sau những đám mây, một người, một đao, in bóng dài trên đường phố.
Hắn bước thêm một bước.
"Giết!"
"Giết hắn đi!"
Các cửa hàng hai bên đường mở cửa, vô số người lao ra, vung dao bầu lên và xông tới.
Hai mắt họ đều đỏ ngầu.
Đây là địa bàn của Bắc Giang, tòa Xung Tiêu là miếu đường thần thánh trong lòng họ, người ngoài như Tần Thiên sao có thể bước chân vào.
Nếu vậy thì sau này người Bắc Giang, sao có thể ngẩng cao đầu chứ? Nhất định phải giết Tần Thiên trên đường hắn tới tòa Xung Tiêu!
Ánh mắt Tần Thiên lạnh lùng, vung trường đao trong tay lên!
Những tiếng hét vang lên! Người trước không ngừng ngã xuống, người phía sau lại không sợ chết mà lao lên!
Chẳng mấy chốc máu đã nhuốm đỏ đường phố, sau đó, nó tạo thành một con lạch, chảy xuống nơi trũng rồi chảy xuống cống.
Tần Thiên vẫn không dừng lại, vẫn điên cuồng chém giết.