Thấy người cả hội trường đều nhìn lại, Tần Thiên không muốn làm lớn chuyện nên cười nói: "Tôi nói hôm nay cho nghỉ, mời mọi người tới chơi thì mọi người không cần để ý đến, cứ việc happy đi, tôi trả tiền hết cho."
"Anh họ, chúng ta lên đi." Hắn dẫn theo Dương Lâm đi lên lầu.
Bọn người Thiết Ngưng Sương đều toét miệng cười.
Nếu Tần Thiên đã nói như vậy thì họ cũng lười nhúng tay.
Hơn nữa họ biết chẳng mấy chốc Mã thiếu gia này sẽ gặp xui xẻo.
Bị không khí hiện trường ảnh hưởng, họ thả lỏng bản thân bắt đầu uống rượu khiêu vũ.
Dương Lâm đi theo phía sau Tần Thiên lên lầu ba.
Vừa vào phòng thì hai người bọn họ đã bị thủ hạ của Mã Thiên Minh bao vây.
Vẻ mặt của những tên thủ hạ này rất nghiêm trang, đều móc vũ khí ra.
Tần Thiên như không nhìn thấy mà trực tiếp kéo ra một cái ghế ra ngồi xuống đối diện Mã Thiên Minh và châm một điếu thuốc.
Mã Thiên Minh nhìn chòng chọc vào Tần Thiên, cười lạnh và nói: "Làm ra vẻ oai phong với tao à? Có phải xem nhiều phim giang hồ rồi không? Mày có từng thấy đại ca thật sự bên ngoài như thế nào chưa?"
Tần Thiên cười, nói: "Bớt nói nhảm đi. Anh họ tao nói mày cố ý lừa anh ấy. Anh ấy đã chia ra mấy lần đưa tổng cộng một triệu cho mày đúng không?"
Mã Thiên Minh cười lạnh và nói: "Đúng thì thế nào? Mày muốn cò kè mặc cả với tao?"
Tần Thiên lắc đầu nói: "Tao chưa từng mặc cả, trước giờ chỉ nói một giá thôi."
"Như vầy đi, đừng nói tao hà hiếp mày. Mày trả một triệu của anh họ tao lại. Mặt khác đền bù một triệu tiền tổn thất tinh thần thì chuyện này coi như xong."
"Mày nói cái gì?" Mã Thiên Minh tức quá hoá cười rồi quát: "Đồ chó, mày thật là cầm lông gà coi như lệnh tiễn! Nghĩ nơi này là địa bàn của mày nên muốn nói gì thì nói à, mày tin tao vẫn có thể chém mày không hả?"
Nghe thấy lời này, mấy người thủ hạ đứng sau lưng Tần Thiên lập tức tiến lên trước một bước.
Đoản đao trong tay chúng lập loè tia sắc lạnh.
"Nói vậy thì mày không chịu phương án của tao đúng không?" Tần Thiên nhìn Mã Thiên Minh, phun ra một ngụm khói thuốc.
Mã Thiên Minh cười lạnh và nói: "Con mẹ mày đừng nằm mơ! Một thằng lưu manh nho nhỏ ở Long Giang cũng dám chơi uy phong trước mặt bố mày."
"Mày không đi ra hỏi thăm xem Mã gia Cẩm Hồ tụi tao là thế lực như thế nào. Chọc giận bố thì bố gọi một cú điện thoại là san bằng luôn cả Long Giang!"
Đôi mắt Tần Thiên phát lạnh: "Nếu mày đã không đồng ý thì tao đành thêm chút lời vây, để lại một cái tay đi."
Mã Thiên Minh giận dữ, hắn ta vốn không muốn làm lớn chuyện, dù sao nơi này cũng không phải địa bàn của mình nên mới kiềm nén đàm phán với Tần Thiên.
Không ngờ Tần Thiên phách lối vượt qua tưởng tượng của hắn ta.
Hắn ta kêu gào lên: "Chém nó cho tao!"
Nghe vậy, hai tên đàn em sau lưng thò tay tới nắm lấy bả vai Tần Thiên.
"Cẩn thận!" Dương Lâm bên cạnh nhịn không được kinh hô một tiếng.
Tần Thiên mặt không đổi sắc, bỗng lách qua một bên rồi ấn một tay lên mặt bàn.
Hắn đoạt lấy một đoản đao từ trong tay một tên rồi bịch một tiếng đã ghim bàn tay của gã kia lên bàn.
"A!" Bàn tay bị xuyên thủng làm gã đau đớn kêu lên thảm thiết.
Mã Thiên Minh bị dọa suýt ngã xuống ghế, hắn ta hoảng sợ nói: "Xông lên! Cùng tiến lên! Giết hắn cho tao!"
Mấy tên còn lại giật mình, sau đó rống giận cùng lao về hướng Tần Thiên.
Tần Thiên nắm một cái ghế lên rồi vung mạnh qua.
Đùng!
Đùng đùng đùng!
Hắn thuần thục đánh mấy tên vệ sĩ này đầu rơi máu chảy, ngã xuống đất che đầu đau đớn gào lên.