Cùng lúc đó, tay Thái Tước run lên làm văng trà trong ly ra ngoài.
Nhìn Tần Thiên đang đi thẳng tới, hắn ta bỗng cảm nhận được sự khủng hoảng trước nay chưa từng có.
"Giết hắn!" Hắn ta trầm mặt la lớn.
Giờ khắc này họ thật sự dâng lên sát khí.
Ba người Giải Câu chưa từng thất bại như vậy nên không khỏi giận dữ.
Ba người rống giận một tiếng, hai thanh đao và một thanh kiếm đánh thẳng về hướng Tần Thiên từ phía sau lưng như ba luồng sấm sét.
Tần Thiên căn bản không nhìn nguy hiểm phía sau, hắn đã chạy tới bên ngoài đình nghỉ mát.
Ba người Giải Câu đã đến.
Lần này trước có Bôn Lôi Thủ, sau có ba đại cao thủ, Tần Thiên có vẻ không thể may mắn thoát khỏi nữa.
Lúc này thân thể hắn lại lung lay lần nữa rồi bỗng lui về từ khe hở giữa ba người Giải Câu.
Cách rút lui này rất kỳ diệu, ban đầu hắn là người bị đánh lén phía sau, hiện tại lại biến thành hắn đứng sau lưng ba người Giải Câu.
"Đao tới." Tần Thiên vươn tay rồi quát lạnh một tiếng.
Truy Phong kịp phản ứng, lập tức vung tay lên, trường đao như điện chớp bay thẳng đến chỗ Tần Thiên.
Hai người phối hợp rất ăn ý, không lãng phí chút thời gian nào.
Khi Tần Thiên cầm lấy chuôi đao thì ba người trước mặt gần như cùng chém xuống đất.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, bởi vì bị ba người Giải Câu cản tầm mắt nên Thái Tước trong đình hóng mát cũng không thấy rõ động tác của Tần Thiên.
Hắn ta chỉ có một dự cảm không tốt!
Sau đó ánh đao chợt hiện!
Không khí như bị cắt đứt, đao khí hùng hồn làm cả hắn ta đứng trong đình hóng mát xa xa cũng cảm thấy da thịt đau nhức.
"Mau tránh đi!" Trong lúc nguy cấp, hắn ta hoảng sợ hô to một tiếng.
Nhưng đã không còn kịp rồi, Thái Tước trong đình còn cảm nhận được sự sắc bén của đao khí thì huống chi là ba người Giải Câu trực tiếp tiếp nhận.
Hơn nữa một kích họ vừa dùng hết toàn lực tung ra vừa chém xuống đất, họ căn bản không kịp phòng ngự.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, bén nhọn mà ngắn ngủi vang lên.
Ánh đao lướt qua, Thái Tước liền nhìn thấy ba đại tướng đắc lực nhất bị chém lìa ngay trước mặt mình.
Máu văng ra!
Một đao ba mạng!
Trực tiếp bị chém đứt lìa!
"Đa tạ." Tần Thiên không thèm nhìn một cái mà tuỳ tiện ném đao trong tay về hướng Truy Phong.
Truy Phong vội vàng dùng hai tay bắt lấy, cả kinh nói không ra lời.
Đây là đao của anh ta sao?
Đao của anh ta có uy lực như thế sao?
Anh ta quả thực khó tin nổi!
Tính ra từ lúc Tần Thiên bắt đầu đi về hướng Thái Tước rồi bị ba người Giải Câu giáp công thì hắn bỗng bước về phía trước, ba người Giải Câu đánh lén phía sau thì hắn bỗng lui ra phía sau, sau đó hắn tiếp đao, vung đao, trả đao, mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Dường như mỗi một bước đều nằm trong sự tính toán chính xác của hắn.
"Thế nào?" Tần Thiên nhìn Thái Tước, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh.
Nhìn đống xác chết dưới đất, sắc mặt Thái Tước tái xanh, cố nuốt nước miếng một cái.
Hắn ta cắn răng nói: "Đại thiếu gia, tôi vẫn xem nhẹ anh rồi, đây là lỗi của tôi. Hiện tại tôi đích thân lĩnh giáo!"