Trong bầu không khí căng thẳng, ngoài cửa vang lên một tiếng cười sảng khoái.
"Thật là náo nhiệt."
"Các đại lão của Long Thành đều ở đây, sao có thể thiếu tôi được chứ?"
Cánh cửa bị đẩy ra, Tần Thiên mặc áo dài Tôn Trung Sơn màu đen, đẹp trai sáng láng, vẻ mặt tươi cười bước vào.
Một vị vệ sĩ nóng lòng muốn lập công, nhìn thấy Tần Thiên liền hét lên và lao tới.
"Anh Tần, cẩn thận!" Đám người Thiết Lâm Phong theo bản năng hét lên.
Viên Hổ, Viên Báo và Triệu Húc cũng không ngăn cản. Bọn họ muốn xem Tần Thiên này có thực lực lợi hại như Viên Lang nói hay không.
Đối mặt với vệ sĩ đang lao tới, Tần Thiên còn không thèm nhìn mà tùy ý đá anh ta một cái.
Bụp một tiếng, vệ sĩ đó hét to, bay lên và đập mạnh vào tường.
Anh ta ngã rầm xuống đất, nôn ra máu và không thể đứng dậy.
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Viên Hổ, Viên Báo và các vệ sĩ khác trong phòng đều gào lên lao về phía trước.
Phía sau Tần Thiên có hai người tiến lên.
"Ai dám ra tay sẽ chết!"
Là Đồng Xuyên và Thiết Tí.
Đôi mắt của hai người mở to, khí tức ngưng tụ toàn thân giống như hai viên đạn sẵn sàng bắn ra bất cứ lúc nào.
Viên Hổ, Viên Báo và những người lao tới không khỏi cảm thấy kinh hãi. Ngay cả Triệu Húc đang ngồi phía đối diện cũng sửng sốt.
Tần Thiên nhìn hắn ta, cười lạnh nói: "Triệu công tử, đây là muốn đấu võ sao?"
Mí mắt Triệu Húc giật giật liên tục, cười lạnh nói: "Các người lùi lại."
"Hôm nay tôi làm chủ, ai đến cũng là khách."
"Có ai đối xử với khách như thế này không?"
Viên Hổ và Viên Báo hung dữ trừng mắt nhìn Tần Thiên, dẫn thuộc hạ rút lui sang bên cạnh.
Cùng lúc đó, một tay Triệu Húc ở dưới bàn bấm gửi tin nhắn.
Thông báo cho năm mươi tinh anh bên dưới chuẩn bị sẵn sàng.
Sự kiêu ngạo của Tần Thiên quả thực đã vượt quá sự dự đoán của hắn ta. Hơn nữa, hai vệ sĩ mà Tần Thiên mang tới có vẻ rất hung hãn.
Hắn ta lo lắng Viên Hổ và Viên Báo sẽ khó có thể thắng nổi.
Có điều, bên dưới có năm mươi vệ sĩ được đào tạo chuyên nghiệp, hắn ta có thể yên tâm rồi.
Hai quyền khó có thể đấu lại bốn tay, Tần Thiên có lợi hại hơn nữa thì hắn có thể đánh bại nhiều người như vậy sao?
Hôm nay chắc chắn sẽ chết dưới loạn đao.
Tần Thiên dường như không biết kế hoạch của Triệu Húc, hắn kéo ghế, ngồi xuống bên này bàn, đối diện với Triệu Húc.
"Người đến chưa chắc đã là khách."
"Anh ngồi ở chính giữa chưa chắc anh đã có thể làm chủ."
"Triệu công tử, tôi rất bận, có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
Triệu Húc cười lạnh: "Họ Tần kia, mày đúng thật là có bản lĩnh."
"Chuyện đến nước này rồi mà vẫn không quỳ xuống cầu xin tao ư?"
"Chắc mày không biết, Long Giang đã là địa bàn của tao, mày đã bị cô lập."
"Thật sao?" Tần Thiên cười lớn nói: "Vậy thì mày hãy hỏi xem bọn họ có nghe lời mày hay không."
Triệu Húc trầm giọng nói: "Thiết Lâm Phong, bây giờ, tôi muốn ông dẫn đầu mọi người nói cho Tần Thiên biết."
"Từ giờ trở đi, các người đều sẽ là người của tôi!"
"Chỉ phục tùng mệnh lệnh của tôi!"
"Thiết Lâm Phong, tại sao ông vẫn còn đứng ngây ra đó?"
Không ngờ, đám người Thiết Lâm Phong trước đó vâng vâng dạ dạ giờ lại nở nụ cười chế nhạo, nhìn Triệu Húc giống như nhìn một kẻ ngốc.
"Đừng có la hét nữa."
"Triệu Húc, ở vùng đất Long Giang này, cậu vẫn chưa có uy phong đến vậy đâu ."
"Hội trưởng Thiết, hãy nói cho hắn biết sự lựa chọn của các người."
Nghe Tần Thiên nói vậy, Thiết Lâm Phong lập tức đứng dậy.
Ở bên cạnh, đám người Ngô Thiên Hùng, Lý Thành Nam, Cung Chân đều đứng dậy.