Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tao là Tần Thiên.”

“Tao đang đợi bọn mày đến trả thù.”

Phan Mỹ Nhi không nói chuyện, người khác cũng không dám nói chen vào lung tung. Trong phòng im lặng, chỉ có tiếng rên rỉ ngắt quãng của Tiết Nhân.

Nhưng âm thanh của anh ta đã rất thấp, có vẻ như anh ta có thể sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.

Cuối cùng, Phan Mỹ Nhi hành động.

Dường như không kiên nhẫn, cô ta bỗng kéo cái chăn bên cạnh qua đè lên mũi và miệng của Tiết Nhân.

“Con dâu, con làm gì vậy?!” Tiết Kiến giật mình.

Tiêu Nghĩa lạnh lùng cười nói: “Tiết gia, ông biết đấy, thực ra đây là chuyện tốt đối với cô gia.”

“Để cậu ta giải thoát sớm một chút đi.”

Tiết Kiến ngây ra tại chỗ.

Bên dưới tấm chăn, dường như Tiết Nhân động đậy vài cái. Chẳng mấy chốc đã không còn hơi thở.

Phan Mỹ Nhi tự tay kết thúc sinh mệnh của chồng, nhìn Tần Thiên trong video cô ta cười khẩy nói: “Không phải mày nói, sẽ để cho anh ta rên rỉ ba ngày ba đêm sao?”

“Thời gian vẫn chưa đến, anh ta đã chết.”

“Cho nên, mày thua rồi.”

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người trong phòng đều có chút sởn gai ốc. Hóa ra chỉ là để cho Tần Thiên thua mà Phan Mỹ Nhi đã tiễn Tiết Nhân lên đường trước.

Tiết Kiến ngã phịch xuống đất.

Phan Mỹ Nhi ngồi trên ghế, chợt cười. Cô ta cao cao tại thượng nhìn Tiết Kiến, nói: “Ba chồng, bây giờ A Nhân chết rồi, tiếp theo ông định làm thế nào?”

Tiết Kiến không dám nhìn vào mắt Phan Mỹ Nhi, nhỏ giọng nói: “A Nhân mất rồi, ta sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chỉ mong con dâu trả thù cho nó!”

“Còn ta cũng đã gần đất xa trời, sau này sẽ không phiền con dâu lo lắng.”

“Phải không?”

Phan Mỹ Nhi mỉm cười, nói: “Không phải ông còn có một đứa con trai nữa sao?”

“Con nói cái gì?” Tiết Kiến sợ hãi ngẩng đầu lên.

Phan Mỹ Nhi cười lạnh lùng nói: “Ba chồng thật là bảo đao không già, năm ngoái cô vợ nhỏ ông bao dưỡng đã sinh cho ông một đứa con trai mập mạp.”

“Ông đưa mẹ con họ đến nơi khác, là không muốn để cho cả gia đình chúng ta sum họp sao?”

“Ba chồng, quá xa cách rồi nhỉ.”

“A Nhân có biết anh ta còn có một đứa em trai vừa mới biết đi không?”

Tiết Kiến phản ứng kịp, dập đầu rầm rầm.

“Đều là do ta nhất thời hồ đồ!”

“Con dâu, cầu xin con tha cho mẹ con họ!”

“Họ không liên quan gì đến nhà họ Tiết cả!”

“Không liên quan?” Nụ cười trên mặt Phan Mỹ Nhi biến mất, cô ta lúc này trông giống như một nữ vương đang nắm giữ sự sống và cái chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK