Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Húc giống như chó hoang không nhà mà chạy thẳng một mạch trở lại câu lạc bộ Húc Nhật.

Hắn ta có mấy căn biệt thự sang trọng, nhưng vẫn thích ở lại hội sở này hơn, bởi vì nơi này có rất nhiều người hầu hạ hắn ta.

Vừa vào cửa đã có hai cô gái nóng bỏng mặt mày hớn hở tiến lên săn đón.

"Thiếu gia đã trở về!"

"Thiếu gia vất vả rồi!"

"Thiếu gia muốn tắm nước nóng trước để đỡ mệt không."

"Cút đi!" Mắt Triệu Húc đỏ lên, nhấc chân đá hai cô gái ngã lăn xuống đất.

Nhìn thấy dáng vẻ kinh khủng của hắn ta, đám người làm đều không dám đến gần.

"Tần Thiên, tao muốn giết mày! Tao và mày không đội trời chung!" Triệu Húc điên cuồng vừa đập vừa hất đồ.

Hắn ta đập hết mọi thứ có thể chạm vào.

Đến cuối cùng không còn gì để đập, hắn ta thở hồng hộc ngã xuống ghế sa lon.

Lớn đến tuổi này, hắn ta chưa từng thua thiệt lớn đến vậy.

Lửa giận trong lòng không chỗ trút ra, hắn ta nhìn chung quanh rồi lớn tiếng kêu lên: "Triệu Phong đâu? Bảo con chó kia lập tức cút tới gặp tao!"

Một tên thuộc hạ vội vàng gọi cho Triệu Phong.

Rất nhanh, Triệu Phong mang đầy mùi rượu xông vào.

"Chúc mừng anh Húc! Lần này anh Húc đến Long Giang nhất định là thắng ngay từ trận đầu, chiếm được Long Giang thì chỉ vài ngày nữa tỉnh Nam Giang cũng là của anh!"

Triệu Phong tới gần mới nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Húc, lập tức giật nảy mình.

"Anh Húc, chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là Long Giang xảy ra chuyện? Tần Thiên hắn dám làm vậy sao!"

Triệu Húc cười lạnh và nói: "Triệu Phong, mày giỏi lắm rồi, ông đây chém giết ở bên ngoài mà mày lại trốn trong nhà uống rượu. Thoải mái sung sướng quá nhỉ."

Triệu Phong vội quỳ xuống đất, sợ hãi mà nói: "Anh Húc, là Triệu Khải nhất quyết lôi kéo em đi uống rượu. Em sợ hắn sinh nghi nên mới không thể không đi."

Triệu Húc nhìn chằm chằm Triệu Phong, cắn răng nói: "Hành động ở Long Giang thất bại. Tần Thiên đã sớm biết đêm nay tao sẽ đi qua nên đã gài bẫy tao."

"Viên Hổ Viên Báo đều chết rồi. Hiện tại tao hoài nghi bên cạnh có gián điệp mật báo cho Tần Thiên. Triệu Phong, mày cảm thấy thế nào?"

"Chẳng lẽ mày chính là gian tế kia?" Nói xong, hắn ta cầm một chai rượu lên.

Gián điệp cái gì, hắn ta chỉ thuận miệng nói mà thôi.

Hiện tại hắn ta đang nổi nóng, chỉ tùy tiện tìm một cái cớ để trút giận lên Triệu Phong.

Triệu Phong bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lập tức dập đầu xuống đất.

"Xin anh Húc suy xét, Triệu Phong này thề với trời tuyệt đối không phản bội anh Húc! Nhưng nếu anh đã nói đến gián điệp thì chỗ em có một cái USB, anh có muốn xem không?"

Triệu Húc lạnh lùng nói: "USB gì?"

Triệu Phong vội vàng nói: "Em cũng không biết!"

"Triệu Khải mời em cùng uống rượu, hắn quá chén nên em lén lấy được từ tủ bảo hiểm của hắn. Em cảm thấy thứ bị hắn giấu trong tủ bảo hiểm nhất định rất có giá trị. Còn chưa kịp xem đã nghe anh Húc kêu đến."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK