Triệu Húc tức giận quay đầu lại muốn tranh cãi với Tần Thiên.
Lúc này, “ vù” một tiếng, một người bay tới hất hắn ta xuống đất.
Triệu Húc sợ hãi hét lên, vội vàng bò dậy, nhìn thấy người đánh mình chính là Viên Báo.
Lúc này, mặt Viên Báo đầy máu.
"Tao giết mày!" Vẻ mặt anh ta hung hãn, đứng dậy, lần nữa lao về phía Thiết Tí.
Thiết Tí cười dữ dằn, một cơn gió mạnh lao về phía trước.
Uỳnh
Đánh ra một quyền đánh, ra tay sau nhưng lại đánh đến đối phương trước, đánh thực vào ngực Viên Báo.
Trong phút chốc, toàn bộ lồng ngực của Viên Báo như lún vào.
Anh ta hét lên, máu phun ra, ngã ngửa xuống đất, ánh mắt bất ngờ dường như đến chết cũng không tin rằng mình sẽ chết dưới nắm đấm của người khác.
"Em hai!" Viên Hổ nổi điên, đánh một chưởng về phía Đồng Xuyên.
Thiết Tí cười lạnh: "Đồng lão ca, anh trở nên ẻo lả như vậy từ khi nào thế?"
"Đối phó với một kẻ nhãi nhép mà lại mất nhiều thời gian như vậy à."
Viên Hổ và Viên Báo rất mạnh, nhưng chỉ tương đương với trình độ của Đồng Xuyên, Thiết Tí trước khi gia nhập Thiên Phạt.
Sau khi gia nhập Thiên Phạt, hai tên này mỗi ngày đều quyết đấu với sư tử và hổ, có trời mới biết bọn họ đã trở nên hung tàn đến nhường nào.
Đồng Xuyên cười cười nói: "Xong ngay đây."
"Tôi đảm bảo, cuối cùng sẽ không quá ba chưởng."
Sau đó, anh ta cười dữ tợn đi về phía Viên Hổ.
Lúc này, trong mắt Viên Hổ cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
"Thiếu gia, mau đi thôi!" Vào thời khắc sinh tử này, anh ta ôm Triệu Húc, đập vỡ cửa sổ nhảy ra ngoài.
"Đợi tôi với!" Quách Thăng vội vàng chạy tới bên cửa sổ, liền nhìn thấy Viên Hổ ôm Triệu Húc sau khi nhảy xuống đang lăn lộn trên mặt đất.
Sau đó, Viên Hổ đứng dậy, dường như đã bị què một chân.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, lúc này mới nhận ra đây là tầng ba.
Anh ta quay người lại, nhìn thấy Tần Thiên đang mỉm cười, liền quỳ xuống.
"Rút lui!"
"Mau rút lui!" Triệu Húc điên cuồng hét lên.
Năm mươi vệ sĩ bị đám người Lãnh Phong chặn ở cửa dường như muốn tè ra quần.
May mà, đám người Lãnh Phong không ra tay mà chỉ ngăn cản họ xông vào.
Sau khi nghe Triệu Húc nói vậy, họ vội vàng nhảy lên xe. Khi đến thì oai phong lẫm liệt nhưng khi ra về lại sợ hãi như chó đi lạc.
"Anh Thiên, có cần bảo các anh em chặn lại không?"
"Anh biết đấy, gầy đây các anh em không có nhiệm vụ gì, sắp bị gỉ sét rồi." Thiết Tí cười nói.
Tần Thiên biết, tên này muốn kiếm một chút phúc lợi cho đám người Tàn Kiếm.
"Không cần đâu."
"Tôi tin lần này đã có thể khiến họ nhớ đời rồi."
Hắn nhìn Quách Thăng nói: "Quản gia Quách, tôi sẽ không làm khó anh, anh cũng quay về đi."
"Tôi có lời nhắn gửi đến Triệu công tử, không được phép bước vào Long Thành."
"Nếu không thì sẽ không đơn giản như hôm nay đâu."
"Rõ rõ rõ, cảm ơn anh Tần đã tha mạng!"
"Tôi nhất định sẽ chuyển lời." Quách Thăng liếc nhìn Viên Báo chết thảm trên mặt đất, hồn bay phách lạc.
Anh ta cùng với hai thuộc hạ còn lại đã bị doạ cho ngây người sợ hãi bỏ chạy.
Lãnh Phong đi tới.
"Anh Thiên, tiếp theo nên làm gì?"
"Tên này lại dám chạy đến Long Thành làm loạn, có cần tôi dẫn các anh em đánh đến Vân Xuyên, đánh sập hang ổ của bọn chúng không?"
"Đúng vậy, anh Thiên, anh ra lệnh đi!"
"Đêm nay vẫn chưa đã, tôi còn chưa kịp thi triển gì thì đối phương đã chết rồi."
"Không thể không đánh."
"Anh Thiên, để chúng tôi đến Vân Xuyên đi!" Thiết Tí và Đồng Xuyên lập tức trở nên phấn khích.
Sắc mặt Tần Thiên thâm trầm.
Các người có thể bình thường một chút được không?
"Cút cút cút!"