"Mày xàm lông!"
Mã Kim Long cũng không nhịn được nữa, chửi ầm lên: "Tên họ Tần kia, mày cũng không thử soi mình trong nước tiểu mà xem, mày là cái thá gì!"
"Tao đi theo anh họ tới đây là cho mày thể diện, đừng có mà không biết điều!"
"Nói cho mày biết, mảnh đất kia đã sớm là vật trong tay của anh Côn rồi!"
"Nếu mày dám đánh chủ ý lên nó thì chỉ có một con đường chết!"
Tần Thiên cũng không tức giận, trong mắt hắn, Mã Kim Long chỉ là một con chó điên đang sủa, hoàn toàn không đáng để ý đến.
Có điều trông Dương Côn này vẫn còn biết đối nhân xử thế hơn chút. Hắn cười khẩy nhìn Dương Côn, chờ đợi câu trả lời.
Vẻ mặt Dương Côn thoáng qua ý gì đó, nhìn chằm chằm Tần Thiên, muốn nhìn xuyên thấu ý đồ thực sự của Tần Thiên.
Anh ta cảm thấy, Tần Thiên cố ý nói như vậy là để kéo mình về phía hắn.
Nhưng trong mắt Tần Thiên lại không có chút giả tạo nào.
Lẽ nào Tần Thiên thật sự để ý đến mảnh đất kia?
Cuối cùng anh ta cười ha ha nói: "Rất tốt!"
"Không hổ là ngài Tần!"
"Xem ra trước đó vẫn là tôi đánh giá thấp anh."
"Anh đồng ý giúp đỡ sao?" Như vậy mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh, Tần Thiên càng cảm thấy hứng thú với tên Dương Côn này hơn.
Đối mặt với câu hỏi của Tần Thiên, Dương Côn cười nói: "Tôi đồng ý sẽ cung cấp cho anh một số tài liệu và tin tức khi đấu giá của mảnh đất này."
"Còn cuối cùng có thể lấy được nó hay không thì còn phải xem thực lực của Tần Thiên anh."
"Đúng lúc tối nay tôi sẽ tổ chức một trao đổi thông tin về mảnh đất hồ Như Ý số một này."
"Tất cả những thương gia tham gia đấu thầu đều sẽ cho tôi mặt mũi mà tới dự."
"Tám giờ tối, phòng số một khách sạn Nguyên Khánh. Thế nào? Anh có dám tới không?"
"Tôi đảm bảo, chỉ cần anh đến rồi thì nhất định có chiếm được lợi ích không nhỏ."
Khách sạn Nguyên Khánh chính là một trong những sản nghiệp của nhà họ Dương. Người người đều biết, Dương Côn mở cuộc trao đổi tin tức này chính là đang tạo áp lực cho các bên.
Buộc tất cả người tham gia đấu thầu đều phải nhường đường cho bọn họ.
Nói trắng ra thì đó chính là một bữa Hồng Môn Yến.
Lưu Xán vội vàng lắc đầu với tần Thiên, ý bảo hắn không nên tham gia.
"Cảm ơn."
"Vậy tối nay gặp lại nhé cậu Dương." Tần Thiên vừa cười vừa nói.
"Được, không gặp không về!" Dương Côn cười cười, xoay người mau chóng rời đi.
Trong phút chốc anh ta xoay người đi, khuôn mặt vốn đang mỉm cười tủm tỉm lập tức trở nên u ám không gì sánh được, sát khí trong mắt cuồn cuộn.
Mã Kim Long đỏ mắt, cắn răng nói: "Tên Tần Thiên này quá kiêu ngạo rồi!"
"Anh họ, anh thật sự có thể nhịn được sao?"
"Thật sự muốn giúp gã ta giành đất vua hồ Như Ý hả?"
Dương Côn cười lạnh nói: "Vội gì chứ."
"Đừng quên, chúng ta sắp cần đến Tần Thiên rồi, hiện tại không thể đắc tội gã ta."
"Có điều, muốn tranh hồ Như Ý với chúng ta á? Hừ, tối nay gã ta sẽ biết, lời vừa rồi của gã ta cuồng vọng ngu dốt đến mức nào."
"Anh họ, anh định ra tay trong khách sạn tối nay sao?" Con mắt Mã Kim Long sáng lên.
Dương Côn cười lạnh nói: "Anh đã sắp xếp xong xuôi hết rồi. Sau đêm nay Tần Thiên sẽ trở thành con chó của nhà họ Dương."
...