“Mọi người, ở đây canh phòng cẩn thận, có gì bất ổn, lập tức báo cáo!”
Sau khi Rudy dặn dò lại đàn em, mới thấp giọng nói với Tần Thiên: “Tôi nghi ngờ trong thành có tai mắt của Độc Sư.”
“Để che mắt kẻ khác, vẫn mong Thần Vương và các anh chị em cùng tôi tới căn phòng dưới lòng đất đi.”
“Ở đó vô cùng an toàn.”
Tần Thiên cũng cảm thấy mình dẫn theo một đống người như này quả thực quá bắt mắt.
Đi theo Rudy xuống căn phòng dưới lòng đất của thành lũy.
Đây từng là kho bạc nhỏ của chủ nhân thành lũy.
Ở sâu dưới lòng đất mấy mét, xung quanh đều được gia cố bằng bê tông cốt thép. Cánh cửa sắt duy nhất cũng dày những mười cm.
Cho dù có dùng bom hạng nặng tới nổ cũng không thể nổ tung được nó.
Nếu như đóng cửa lại, nơi đây tuyệt đối là nơi an toàn nhất.
Tuy là kiên cố như vậy, nhưng bên trên vẫn có mấy cửa sổ bí mật nhỏ, nối liền với bên ngoài, dùng để lưu thông không khí.
Cho nên vô cùng thông thoáng dễ chịu, không bí một chút nào.
Rudy cho người nâng mấy cái bàn lớn vào, bày trí đâu ra đó.
Rất nhanh sau đó, bàn ăn phong phú, Trung Tây kết hợp, thịt nướng, hải sản, từng món một được bưng từ bếp lên.
Rudy đích thân mang lên hai thùng rượu, một thùng là rượu vang cao cấp của địa phương. Một thùng khác chính là rượu Long Đài.
“Thần Vương, rượu Long Đài chính là rượu dùng trong quốc yến của Long Quốc các vị, nổi tiếng khắp thế giới.”
“Không giấu gì ngài, mùi hương thơm nồng, tôi cũng đặc biệt thích uống.”
“Mấy năm nay cũng sưu tầm không ít. Đợi lát nữa, tôi sẽ cho người chuyển hết lên đây.”
“Ngài và các anh em đã vất vả lâu như vậy rồi, tối nay nhất định phải uống một trận cho sảng khoái.”
Anh ta mở một bình Long Đài, đích thân rót cho Tần Thiên một ly.
Tần Thiên cười nói: “Anh có lòng rồi.”
“Mọi người uống Long Đài ở trong nước thì có thể là giả. Nhưng ở đây tôi tin nhất định là hàng thật.”
“Nào, tối nay chúng ta hãy uống một trận thật sảng khoái.”
Thấy hắn phấn khởi như vậy, mọi người đều đồng loạt nâng ly.
Ai uống không quen rượu nồng độ cao thì uống rượu vang.
Quần đảo Mara vì có khí hậu rất thích hợp với việc ủ rượu vang, nên rượu vang của họ cũng là thứ rượu nổi tiếng trên thế giới.
Một bình vang đỏ này đắt hơn nhiều so với một bình rượu Long Đài.
Chỉ có điều thứ này trong mắt đám người Đồng Xuyên, Thiết Tí, thì chỉ xứng làm thức uống giải khát.
Bọn họ cứ như trâu uống nước, cầm cả chai mà tu.
Ban đầu, mọi người còn có chút giữ kẽ, nhưng dưới tác dụng của cồn, rất nhanh liền sôi nổi lên.
Tinh thần của Tần Thiên cũng đặc biệt vui vẻ. Chỉ cần có người mời rượu thì bất kể là rượu trắng hay rượu vang thì đều sẽ uống sạch.
Qua khoảng một tiếng, rất nhiều người đều đã bắt đầu say. Mắt của Tần Thiên cũng hơi đỏ lên.
“Thần Vương, ngài và các anh em cứ uống đi. Tôi đi giục nhà bếp lập tức nấu canh giải rượu bê lên đây.”
Sau khi Rudy khẽ giọng xin ý kiến thì âm thầm lui xuống.
Có lẽ là vì cân nhắc đến yếu tố an toàn, nên sau khi anh ta đi ra thì tiện tay ấn nút.
Cánh cửa sắt dày từ từ đóng lại, không phát ra chút âm thanh nào.
“Có thể bắt đầu rồi.” Sau khi ra ngoài, sắc mặt Rudy liền thay đổi.
Sau khi anh ta ra một mệnh lệnh, liền đứng bên ngoài cửa, thông qua ô cửa chỉ bé bằng một nắm tay, quan sát mọi động tĩnh bên trong.
Khi nhìn thấy làn khói trắng thoát ra từ mấy cửa sổ thông khí trên cao, anh ta vui mừng phất tay.
“Thần Vương uy danh lừng lẫy, hôm nay đều chết trong tay ta!”
“Ta lập đại công rồi!”