Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Húc phẫn nộ siết nắm tay mà cắn răng nói: "Tao đương nhiên phải đối phó kẻ địch bên ngoài. Nhưng tao cũng phải dọn dẹp tai hoạ ngầm nội bộ!"

"Nếu để tao điều tra ra ai trong Triệu gia làm tao bị phạt, âm thầm sát hại Viên Hổ và Viên Lang thì tao nhất định làm hắn nợ máu trả bằng máu!"

Sắc mặt của Triệu Thiên Nhạc cũng âm trầm đến đáng sợ.

Ông ta cũng không rõ về chuyện của Quách Thăng và ba anh em Viên thị lắm. Hiện tại nhìn thấy con trai mình và Tần Thiên giằng co trước mặt, người khôn khéo như ông ta lập tức phát hiện điều kỳ hoặc trong đó.

Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt Tần Thiên, nhưng ông ta cũng nhận ra Tần Thiên rất ngông cuồng.

Dạng người ngông cuồng như Tần Thiên sẽ không nói dối.

Huống chi hắn thản nhiên thừa nhận đã phế Viên Lang và giết Viên Báo.

Nếu như Viên Hổ Viên Lang thật sự do hắn giết thì không lý nào không dám thừa nhận.

Vậy kết quả chỉ có một, kẻ sát hại Viên Hổ Viên Lang là một người khác.

Tần Thiên nói rất đúng, cái chết của Viên Hổ Viên Lang, bao gồm cả Quách Thăng, người bị xui xẻo nhất đương nhiên là con của ông ta - Triệu Húc.

Vậy người thu lợi nhiều nhất trong chuyện này là ai?

Dựa theo lẽ thường, người thu lợi nhiều nhất cũng chính là thủ phạm thật đứng phía sau màn.

Hiện tại hung phạm này đã quá rõ ràng rồi.

Bị người ta chơi như thế, hơn nữa còn mơ mơ màng màng lâu như vậy, có thể đoán ra tâm tình của cha con bọn họ tệ đến cỡ nào.

Triệu Thiên Cơ cười lạnh và nói: "Anh hai, hôm nay chúng ta tới làm gì? Chính sự còn chưa bàn đến, chúng ta không thể bị kẻ có dụng ý khó dò châm ngòi ly gián."

Triệu Thiên Nhạc cắn răng, biết chính sự quan trọng hơn.

Ông ta cười cười rồi nói: "Đa tạ Tần tiên sinh nhắc nhở. Triệu gia nhất định sẽ tra ra chuyện này, không bỏ qua cho hung thủ, cũng không vu oan cho người tốt."

"Nhưng Tần tiên sinh, mặc dù Viên Lang Viên Hổ không phải do anh giết. Nhưng anh cũng giết Viên Báo, hôm nay chúng tôi vẫn phải tính món nợ này."

Tần Thiên cười lạnh và nói: "Các người cứ tới. Chiêu gì tôi cũng tiếp hết."

"Tốt! Đủ can đảm!"

Trong mắt Triệu Thiên Nhạc lộ ra một tia tranh hùng. Rốt cuộc vị bá chủ tỉnh Vân Xuyên này cũng bắt đầu chơi thật.

Ông ta khoát tay bảo thủ hạ bên cạnh bưng một bàn cờ lên.

Trên đó có một vài quân cờ đặc thù, trên mỗi một con cờ viết tên của một thành thị.

Tất cả có ba mươi quân cờ tượng trưng cho ba mươi thành phố Địa cấp.

An Quốc nhìn kỹ một lát rồi cau mày nói: "Ba mươi quân cờ này đại biểu cho tất cả thành thị của hai tỉnh Vân Xuyên và Nam Giang."

"Triệu gia chủ, không biết ông muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn dùng những thành phố Địa cấp này làm quân cờ để chơi một ván?"

"Ông nói đúng." Triệu Thiên Nhạc cười lạnh và nói: "Chẳng qua những bảng tên thành thị này không phải là quân cờ của tôi, mà là thẻ đánh bạc của tôi."

Nói xong, ông ta bỗng hét lớn một tiếng: "Thái Bảo của Triệu gia ở đâu!"

Bảy Thái Bảo đằng đằng sát khí sau lưng ông ta cùng kêu lên đáp lời: "Ở đây!"

Chân khí của bọn họ dồi dào nên khi bảy người cùng lên tiếng thì âm thanh kia cứ quanh quẩn làm màng nhĩ mọi người chấn động đau nhức.

Triệu Thiên Nhạc đắc ý nói: "Nhìn thấy không? Bảy Thái Bảo này chính là quân cờ của tôi. An lão, Tần Thiên, sao tiệc rượu hôm nay có thể không có vài tiết mục trợ hứng đúng không?"

"Tôi nghe nói Nam Giang ngọa hổ tàng long, hiện tại bảy vị Thái Bảo của tôi muốn khiêu chiến thử xem. Thua thì trả một thành phố, không biết ý các người như thế nào?"


An Quốc rất chấn động, ông ta không ngờ Triệu Thiên Nhạc lại nghĩ ra cách đánh cược mang phong cách riêng như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK