Liếc mắt nhìn Tần Thiên, Tô Tô lạnh lùng cười nói: “Anh nói câu kia là có ý gì, nếu lời đàn ông nói đáng tin thì heo cũng biết leo cây!”
“Họ Tần, không ngờ bề ngoài anh trông đạo mạo trang nghiêm nhưng thực ra lại lẻo mồm lẻo mép như vậy.”
“Đây là anh thực hành với em, xong ra ngoài lừa gạt những cô gái không biết gì sao?”
Tần Thiên thề: “Lời anh nói hoàn toàn là lời thật lòng. Nếu không em hỏi Lâm Tước đi.”
“Lâm Tước, cô nói xem có phải chủ tịch Tô xinh đẹp hơn Mục Phi Phi nhiều không?”
Lâm Tước tóc ngắn giàu kinh nghiệm, thuộc kiểu ít nói. Nhưng lái xe trên đường yên tĩnh, nghe lời Tần Thiên nói cô mím môi cười nói.
“Chủ tịch, lần này, heo biết leo cây thật đấy.”
“Tiên sinh nói đúng.”
“Mục Phi Phi trang điểm vào mới tạm bằng một nửa cô, nếu tẩy đi lớp trang điểm có lẽ cũng không bằng được một phần ba.”
“Nếu chủ tịch tham gia tham gia vào cuộc thi sắc đẹp, chắc chắn sẽ giành được giải nhất.”
Tô Tô cười nói: “Tước Nhi, cô còn chưa có bạn trai đừng bị Tần Thiên dẫn lệch.”
“Đúng rồi Tước Nhi, cô thích kiểu người như thế nào? Tần Thiên có một người anh em tôi thấy cũng được, hay là giới thiệu cho cô nhé?”
Lâm Tước đỏ mặt, tập trung tinh thần lái xe, không nói thêm câu nào nữa.
Cô ấy càng không nói chuyện, Tô Tô càng hăng hái. Phụ nữ trời sinh bị kích thích muốn làm mai, liên tục truy hỏi.
Ngay cả Tần Thiên cũng dở khóc dở cười.
Nhưng theo cách này, bầu không khí căng thẳng cuối cùng đã dịu đi một chút.
Chẳng mấy đã ra khỏi cao tốc, đi vào địa phận tỉnh thành.
Thực ra, vốn định ngày mai mới đến, bởi vì ngày mai mới là buổi tiệc chào đón Mục Phi Phi.
Nhưng bởi vì quá xem trọng, nên hôm nay Tô Tô vội vàng đến.
Cô muốn kiểm tra hội trường trước, giám sát trang trí, chắc chắn mỗi một chi tiết.
Đồng thời, theo đề nghị của Liễu Thanh, tốt hơn hết thì họ nên chiêu đãi các phương tiện truyền thông khác nhau vào tối hôm nay để chào hỏi trước.
Để các phương tiện truyền thông đưa nhiều thông tin tích cực hơn trong tương lai.
Ngày nay, quyền ngôn luận ở trong tay truyền thông. Họ mới là miệng của Chúa trời có thể đảo lộn trắng đen, khuyến khích quần chúng.
Đến khách sạn Kiệt Long, Lãnh Phong và những người khác đã đợi ở bên ngoài.
Nhìn thấy Tần Thiên và Tô Tô, Lãnh Phong vội đi tới trầm giọng nói: “Phòng đều đã sắp xếp xong, anh Thiên và chị dâu có thể vào ở.”
“Lãnh Phong, vất vả cho cậu rồi.” Tần Thiên gật đầu mỉm cười.
Hắn nhìn khách sạn Kiệt Long hùng vĩ trước mặt, chỉ thấy rực rỡ và lộng lẫy.
Không hổ là khách sạn tốt nhất tỉnh thành, bảo vật trấn gia của nhà họ Phan.
Buổi sáng Liễu Thanh đã đến.