Không khí xung quanh dường như nhuốm đặc màu chết chóc.
Nghiêm Tu vội vã nói: "Ông chủ Ôn khéo đùa quá."
"Ông chủ Ôn, vị này là Tần tiên sinh Tần Thiên đến từ thành phố Long Giang. Tập đoàn của ngài ấy và phu nhân Tô Ngọc kinh doanh chính về lĩnh vực mỹ phẩm.”
"Tần tiên sinh không chỉ thạo làm ăn buôn bán mà còn là một cao thủ võ học đó.”
"Tôi biết." Ôn Văn cắt ngang lời Nghiêm Tu. Hắn ta nhìn Tần Thiên, cuối cùng cười khẽ: "Chén rượu này là để tiễn đưa cậu."
"Tôi sẽ tới tìm cậu."
Nói rồi, hắn ta uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy rời khỏi luôn.
Tô Tô lo lắng hỏi: "Hắn ta là ai vậy? Sao anh có nhiều kẻ thù thế chồng?”
Tần Thiên cười nói: "Anh không quen biết hắn ta, chắc đùa giỡn thôi."
"Pha trò nhạt nhẽo thôi, em hiểu mà."
Tô Tô nửa tin nửa ngờ.
May mà nhóm Nghiêm Tu vội vàng hoà giải, bầu không khí một lần nữa trở nên sinh động.
Chẳng qua, sau chuyện như vậy, Tô Tô cứ cảm thấy lo lo, cũng hết tâm trạng tiếp tục ở lại đây.
Tần Thiên cũng có chuyện muốn làm, vì vậy dẫn Tô Tô về khách sạn.
Tô Tô vẫn hơi thấp thỏm, lo lắng hỏi: “Tần Thiên, người kia thực sự không có vấn đề gì chứ?"
"Không hiểu sao em nhìn hắn ta cứ thấy hơi sợ.”
“Hắn ta không tới để giết anh thật, đúng không?”
“Chúng ta đâu có gây thù hằn gì với thương hội Mã Bang đâu.”
Bước tiếp theo, họ muốn phát triển kinh doanh tại tỉnh Ngũ Hồ, khơi thông con đường lên phía Bắc, chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan tới thương hội Mã Bang.
Vào thời gian then chốt lại bỗng có một người như vậy xuất hiện, khó trách Tô Tô lại lo lắng.
Tần Thiên cười nói: "Không sao đâu."
"Chẳng phải anh đã nói rồi sao, chắc là tên ưa pha trò nhạt nhẽo thôi.”
"Yên tâm, anh sẽ xử lý."
"Ngoan, em mệt rồi đúng không, đi tắm rửa thôi. Anh ra ngoài xem khách sạn có đồ ăn cho bữa khuya không.”
“Ăn với mấy người kia toàn ăn xã giao, anh vẫn chưa no.”
Tô Tô thấy dáng vẻ nhất mực thong dong của Tần Thiên thì thở phào, bấy giờ mới bớt lo âu.
“Em ghét nhất mấy bữa tiệc xã giao kiểu này, đặt một bàn đồ ăn lớn mà cứ ngại ăn.”
“Anh đi đi, xem xem trong khách sạn có bánh trái gì không. Em đi tắm trước.”
“Được.” Tần Thiên đặt một nụ hôn lên trán Tô Tô, sau đó quay gót rời phòng.
Ra đến cửa phòng, nụ cười tươi trên mặt Tần Thiên lập tức biến mất, vẻ mặt đanh lại lạnh lùng.
Hắn không tới sảnh mà đến lối thoát hiểm phòng cháy, rỏa bước lên sân thượng.
Đêm đen gió lộng, tầng thượng của tòa nhà mấy chục tầng được bao trùm bởi bầu không khí tiêu điều xơ xác.
Người bình thường chắc chắn không dám một mình đến đây vào lúc này.
Giờ phút này, trên mái nhà trống trơn lại có một bóng dáng đang đứng.
Hắn ta đứng ngay tại rìa mái hiên, nhìn thành phố phồn vinh, đèn đuốc sáng trưng bên dưới.