Sau khi nghe Lưu Đức nói xong, bốn học trò của ông ta bắt đầu nhanh chóng hành động.
"Thanh Long vào vị trí, bày trận phía Đông!"
"Sí Hổ vào vị trí, bày trận phía Tây!"
"Chu Tước vào vị trí, bày trận phía Nam!"
"Huyền Vũ vào vị trí, bày trận phía Bắc!"
Họ tạo thành một vòng tròn nhỏ xung quanh Lưu Đức, rút thanh kiếm gỗ gụ sau lưng ra, nhắm lại, trên gương đầy vẻ trang nghiêm.
Dưới màn đêm, trên bãi cỏ hoang vu xuất hiện tình cảnh như vậy khiến những ông chủ đứng không quanh không khỏi cảm thấy có chút quái dị.
"Anh Côn, bọn họ muốn làm gì?" Ngô Lệ nhân cơ hội nhích người lại gần Dương Côn, tựa như một con chim dính người.
Ánh mắt Dương Côn sáng rực dị thường, khẽ nói: "Đừng nói chuyện, sẽ sớm biết thôi."
Toàn trường yên tĩnh.
chỉ thấy Lưu Đức đứng ở giữa Tứ Tượng, cầm kiếm gỗ gụ trong tay, miệng lẩm bẩm nói.
Bỗng nhiên ông ta hét lớn một tiếng: "Bày trận hoàn tất!"
"Mời những người muốn thử nghiệm thay phiên nhau đi vào bên trong, tiếp nhận kiểm tra!"
"Để tỏ lòng thành kính, mỗi một người được kiểm tra sẽ tự nguyện đóng một triệu làm lễ vật dâng lên thần linh."
Dương Côn thấp giọng nói: "Các vị, một triệu là có thể kiểm tra xem mình có hợp với mảnh đất này hay không, thật sự là rất lời."
Một triệu đối với đám ông chủ buôn bất động sản này mà nói cũng chỉ là hạt cát mà thôi.
Bọn họ vốn không quá quan tâm.
Do dự một chút, người đàn ông tên Hồ Bảo kia lớn tiếng nói: "Tôi tới trước!"
"Kiểm tra xong sớm cũng tốt, tôi cũng sớm từ bỏ được luôn!"
Ông ta đỏ mặt, kích động bước vào trong trận đứng trước mặt Lưu Đức.
Lưu Đức trầm giọng nói: "Sao có thể vô lễ trước mặt thần linh như vậy, còn không mau quỳ xuống."
Vừa dứt lời, bốn học trò xung quanh ông ta đồng thanh nói: "Còn không mau quỳ xuống!"
Hồ Bảo sợ run người lên, chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.
Ông ta còn muốn nói gì đó thì thanh kiếm gỗ gụ của Lưu Đức đã gõ bộp một tiếng lên đỉnh đầu của ông ta, rồi trang nghiêm nói: "Nhắm mắt lại, thả lỏng bản thân, ông sẽ thấy những gì nên thấy."
Hồ Bảo vội vàng nhắm mắt lại.
Lưu Đức khẽ nói: "Thả lỏng, đúng thế, thả lỏng xuống..."
Sau đó ông ta nói lẩm bẩm vài câu, nghe như lời bài hát ru con."
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, chắm chú nhìn Hồ Bảo.
Chỉ thấy trên mặt của ông ta hiện lên vẻ bình yên, giống như một đứa bé đang nghe lời bài hát ru.
Tình cảnh như thế kéo dài khoảng một phút.
Khi mọi người ở đây cảm thấy hơi mất kiên nhẫn thì chỉ thấy mặt Hồ Bảo bỗng nhiên hiện lên vẻ hoảng sợ cực độ.
Ông ta tựa như gặp phải ác mông, há miệng to, dường như muốn trốn thoát nhưng cơ thể lại không nhúc nhích được.
"Ma, ma!"
"Có ma!"
"Đừng tới đây!"
"Đừng tìm tôi!"
Thấy dáng vẻ kinh hoảng của ông ta, tất cả mọi người đều kinh ngạc hoảng sợ. Bọn họ vội vàng nhìn xung quanh, chỉ thấy ánh trăng mờ ảo, cỏ dại lay động.
Dường như đằng sau màn đêm thật sự có lệ quỷ đang ẩn nấp.
Mọi người đều không tự chủ được cảm thấy rùng mình.
Ngô Lệ càng nhân cơ hội ôm thật chặt lấy Dương Côn.
Dương Côn thở phào một hơi nói: "Đại sư Lưu, tha cho ông ấy đi!"
"Xem ra ông ấy không khắc chế được mảnh đất này rồi."