Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Báo đẩy cửa vào nhìn thấy bộ dạng này của Tần Thiên thì vô cùng kinh ngạc. Trước ngực Tần Thiên còn đang cắm một con dao, máu thấm đẫm cả một khoảng áo trước ngực.

“Anh Thiên, làm sao vậy?” Hắn hoảng loạn hét lên.

Sau đó nhanh tay cướp lấy khẩu súng hét lên với Lưu Thanh Dao: “Là cô làm ?”

Lưu Thanh Doa sợ quá theo bản năng đáp: “Là…là do hắn ta bảo tôi làm!”

Tay Tần Thiên đặt lên con dao trước ngực dứt khoát rút ra, còn lau sạch máu trên dao rồi đưa cho Lưu Thanh Dao. “Đối với sự việc của cha cậu tôi một lần nữa xin lỗi.”

“Tôi không thể phủ nhận cái chết của ông ý không liên quan tới tôi, bây giờ chỉ có thể nói với cậu rằng tôi từng có cơ hội để cứu ông ấy thêm lần nữa…Chỉ là ông ấy lại không cho tôi cơ hội đó.”

Lưu Thanh Dao nắm chắc con dao trong tay do dự nhìn Tần Thiên. Cô ta không hiểu chuyện gì cả.

Tần Thiên cười nói: “Có chút chuyện sau này từ từ rồi sẽ hiểu.”

“Con dao này cô cứ cất đi, sau này có cơ hội lại tới giết tôi.”

“Nghe lời tôi quay về chăm sóc mẹ cho tốt, bà ấy đã rất vất vả rồi.”

Lưu Thanh Dao cúi đầu im lặng.

Tần Thiên thấy Lôi Báo tới thì nói: “Cậu tự mình dẫn người đưa cô ta về Bắc Giang, đừng để xảy ra việc gì.”

“Vâng!” Lôi Báo trầm mặc đáp.

Lưu Thanh Dao đi ra khỏi cửa còn quay đầu lại nhìn Tần Thiên, biểu cảm vô cùng phức tạp: “Tôi không biết thế này tính là gì! Nhưng tôi nhất định sẽ giết anh!”

Tần Thiên cười khổ: “Tùy cô.”

Lưu Thanh Doa cắn răng, cúi đầu rời đi.

“Anh Thiên anh không sao chứ?”

“Tại sao lại thả cô ta đi?” Cường Long vẻ mặt hoảng sợ.

Hắn đang tự trách bản thân, bởi vì hắn cảm thấy vì hắn mà Tần Thiên mới bị như vậy.

Tần Thiên cười đáp: “Không sao, để xem xem cậu sau này còn dám lấy ông đây ra làm trò hề…mau đi lấy quần áo mới tới đây.”

Cường Long hoảng sợ đáp: “Không dám nữa!”

Nói xong thì vội vã chạy đi lấy một bộ quần áo mới tới. Tần Thiên thay quần áo dính máu ra, năng lực hồi phục siêu cấp của hắn đã làm cho vết thương khép miệng lại. Hắn cầm khăn lông lau sạch máu trước ngực rồi mặc quần áo mới lên, sau đó rời khỏi câu lạc bộ.

Về đến Long Viên, đại sảnh vẫn còn sáng đèn. Tô Tô, Mã Tước và Dương Ngọc Lan đang ngồi trên sofa xem tivi. Nhìn thấy Tần Thiên quay về, Mã Tước vội vã chào: “Anh trai về rồi, để em lấy dép cho anh.”

Tần Thiên cười: “Tiểu Tước cứ ngồi đi. Đều là người nhà đừng khách sáo như vậy.”

Hắn tự mình cởi giày nói: “Mọi người đang xem cái gì vậy?”

Mã Tước cười: “Bọn em đang đợi phát sóng quảng cáo của chị.”

“Hôm nay phát sóng sao?” Tần Thiên cũng đi qua.

Tô Tô ngẩng đầu lên nhìn hắn nói: “Anh sao vậy?”

Dương Ngọc Lan cũng ngẩng đầu lên nhìn theo: “Tần Thiên, con bị bệnh gì à?”

“Không sao. Chắc là do lúc trưa uống nhiều rượu quá bây giờ nghỉ ngơi chút là ổn thôi.”

Dương ngọc Lan định nói gì thì thấy Tô Tô cười nói trước: “Mẹ, mẹ không cần lo cho anh ấy! Anh ấy khoẻ như trâu ấy!”

Nói xong còn trợn mắt: “Sau này uống ít thôi!”

Tần Thiên vội cười nói: “Tuân mệnh!”

“Sau này mọi người mà tới mời rượu anh sẽ bảo vợ anh cấm uống rượu.”

Tôi Tô không nói gì chỉ cười. Cùng lúc đó Mã Tước hưng phấn hét lên: “Lên sóng rồi!”

“Trời ơi là ngôi sao nổi tiếng Liễu Như Ngọc!”

Tần Thiên nhìn Liễu Như Ngọc trên màn hình tivi rất đơn giản, nhưng lại như có như không một chút khí chất. Cả đoạn quảng cáo dài 30 giây toàn là khen ngợi sản phẩm, từ cơ sở trồng dược liệu tới khâu xử lý chế biến dược liệu, dây chuyền sản xuất, khâu đóng gói, khâu bảo quản.

Liễu Như Ngọc dùng giọng nói dịu dàng chỉ trong vỏn vẹn 30 giây đã giới thiệu hoàn chỉnh Tô Ngọc Cao tới tất cả mọi người. Nhìn thấy Liễu Như Ngọc như vậy trong đầu Tần Thiên không tự chủ được nghĩ tới một số chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK