Nói rồi ông ta đứng lên.
Dương Côn kích động nói: "Mau đi sắp xếp xe đi!"
"Các vị, vậy bây giờ chúng ta đi cùng đại sư đi!"
"Ở đó, đại sư sẽ nói cho chúng ta biết, rốt cuộc ai mới là chân mệnh thiên tử của mảnh đất này!"
"Đi mau!"
"Bảo vệ đại sư cẩn thận!" Một đám ông chủ vây quanh Lưu Đức, cực kỳ kích động đi ra bên ngoài.
Lưu Đức đi hai bước bỗng xoay người lại nhìn Tần Thiên cười lạnh nói: "Ngài Tần muốn xem thử xem rốt cuộc tôi có tài cán gì hay không, vậy chi bằng cũng đi cùng đi!"
Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi cười lạnh nói: "Cũng được."
Bên ngoài khách sạn, hơn mười chiếc xe sang trọng đua nhau khởi động.
Dương Côn đích thân lái chiếc xe Rolls-Royce biển số 58 của mình đi trước dẫn đường.
Thấy một đoàn xe sang trọng phô trương như thế, người đi bộ và xe cộ dọc đường lần lượt nhường đường.
Dương Côn vì muốn thể hiện địa vị và năng lực của mình nên thậm chí đã thông báo cho bộ phận điều khiển giao thông, dọc đường đi nhìn thấy xe của anh ta thì đều phải bật đèn xanh.
Rất nhanh, đoàn xe đã lái đến khu vực mới.
Đưa tầm mắt nhìn ra xa, xung quanh đây đều là công trường đang xây. Tuy hiện tại trông có vẻ hơi trống vắng, nhưng không khó để tượng tượng khi tất cả được hoàn thiện, thì tuyệt đối sẽ là một trung tâm thành phố khác.
Hơn nữa, so với thành phố cũ thì nơi này càng thoáng rộng hơn. Nhìn xung quanh nơi đây có thể thấy được không gian xanh và công viên, khiến nơi đây càng trở nên đáng sống hơn so với thành phố cũ.
Đi thêm một đoạn, xét theo cách bố trí thì đây hẳn là trung tâm thành phố.
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cái hồ lớn.
Đèn đường xung quanh rọi xuống, nước mặt hồ xanh ngắt, hoa cỏ tươi tốt.
Quang cảnh thiên nhiên như vậy, chỉ cần tiến hành cải tạo một chút là sẽ trở thành một điểm thu hút khách số một.
Khi phát triển một nơi như thế này, khó trách đám người Dương Côn lại nhất định phải có được như vậy.
Cuối cùng đoàn xe cũng chậm rãi dừng lại trên một đồng cỏ hoang vắng.
Mọi người xuống xe.
Ngón tay Dương Côn đưa lên chỉ về mảnh đất khoảng trăm mẫu ở phía trước, kích động nói: "Đây chính là mảnh đất số một."
"Dựa theo tiêu chuẩn của chính quyền thành phố đưa ra thì có diện tích là 105 mẫu, tổng cộng khoảng bảy nghìn mét vuông!"
"Nếu xây một khu nhà hạng sang ở đây thì chắc chắn sẽ trở thành thiên đường của giới nhà giàu!"
Những người này đều là những tay lỏi đời trong ngành bất động sản, không cần Dương Côn nói cũng biết giá trị sâu xa của mảnh đất này.
Bọn họ kích động nói: "Đại sư Lưu, bây giờ có thể bắt đầu xem rồi chứ?"
"Ngài nói xem, rốt cuộc trong số những người chúng tôi, ai mới có tư cách khống chế được mảnh đất này?"
Vẻ mặt Lưu Đức nghiêm túc, ông ta bấm ngón tay, bước chân đi lại trên mảnh đất trống một lúc.
Trong miệng lẩm bẩm nói: "Đất dữ!"
"Quả nhiên là mọi nơi siêu hung."
"Có điều nơi đại hung thường đi kèm theo phúc lớn. Rốt cuộc ai mới là người có phúc lớn đây?"
Ông ta nhìn lên bầu trời, một lúc lâu sau, mới như đưa ra một quyết định quan trọng.
"Xem ra tôi không thể không sử dụng hết bản lĩnh thật sự rồi."
"Tứ tượng, mau bày trận!"