Tần Thiên tập trung tinh thần, cẩn thận đem từng cây châm nhỏ đâm vào huyệt vị khác nhau trên người cô.
Trên mỗi một cây châm, đều ẩn chứa nội kình mạnh yếu khác nhau.
Nội kình này lặng lẽ thấm vào huyệt vị của Tô Tô, như gió xuân hóa mưa làm dịu mặt đất khô héo.
“A......" Tô Tô phát ra một tiếng than nhẹ.
Khẽ nhíu mày, nhìn qua có chút thống khổ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Một giờ, hai giờ trôi qua.
Mọi thứ đang diễn ra rất thuận lợi.
Dưới tác dụng nội kình, thân thể trắng ngần của Tô Tô nổi lên hào quang mê người.
Tần Thiên cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, sau đó muốn dùng châm cho nữa người dưới của cô để kích hoạt hai chân đang bị bế tắc.
Không ngờ khi tay của hắn vừa mới chạm đến nửa người dưới của Tô Tô, Tô Tô giống như cảm nhận được mãnh liệt run lên một cái.
“Không được!”
“Anh làm cái gì vậy?! "Cô chợt ngồi dậy, vẻ mặt hoảng sợ kêu lên.
Tần Thiên kinh hãi, vội vàng nói: "Tô Tô em nghe anh nói...”
“Cút!”
“Mau cút, đừng đụng vào tôi!”
“Người đâu!”
“Lưu manh!”
“Sao lại như vậy?” Tần Thiên có chút khó hiểu.
Chẳng lẽ, là quá trình điều trị trị xảy ra vấn đề?
Việc cấp bách, là để Tô Tô bình tĩnh lại.
Hắn bước đến trên giường, bắt lấy tay Tô Tô, tay kia ẩn chứa một cỗ ám kình, muốn vỗ vào huyệt ngủ trên người cô.
Lúc này, rầm một tiếng, cửa phòng bị đụng mở.
Nhìn thấy tình cảnh trước mặt, Dương Ngọc Lan vừa sợ vừa giận.
“Tần Thiên, cậu làm gì vậy?”
“Tên súc sinh này, mau cút ra cho tôi!”
"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, con đang chữa bệnh cho TôTô..." Tần Thiên bị đánh ra ngoài.
Nhìn thân thân thể trần truồng của mình, cùng với động tác vừa rồi, hắn biết cho dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Mấu chốt là Tô Tô cũng không mặc quần áo.
Dương Ngọc Lan nhất định hiểu lầm hắn tinh trùng lên não, muốn làm chuyện bại hoại với Tô Tô.
Một lát sau Dương Ngọc Lan đẩy Tô Tô đi ra, trên mặt hai mẹ con đều có nước mắt.
“Mẹ!”
Tần Thiên vội vàng đứng lên.
Dương Ngọc Lan lau khóe mắt một chút, lại cười nói: "Tần Thiên, cám ơn cậu.”
“Cậu điều trị rất thành công, hiện tại Tô Tô đã tỉnh táo lại.”