Sắp tết, Triệu gia buông lời nếu như không lấy ra nổi năm triệu thì họ không qua được năm nay.
Cho nên thực chất cả nhà họ chạy đến Long Giang là vì trốn nợ, tránh né truy sát.
"Lần này xem như tôi thua rồi! Nếu như tôi chỉ có một mình thì sẽ liều mạng với họ! Nhưng tôi không thể liên lụy người nhà!"
"Tôi thật là khốn nạn!" Dương Lâm lên men say nên đỏ cả mắt, tát mạnh mình cái tát.
Tần Thiên còn tưởng là chuyện lớn lắm, ai ngờ chỉ có năm triệu thôi.
Nhưng hắn cũng muốn xem thử Mã gia kia trâu bò cỡ nào.
Hắn bắt lấy tay Dương Lâm, cười nói: "Được rồi anh họ, từ giờ trở đi cứ giao chuyện này cho tôi. Anh chỉ cần gọi điện thoại cho người của Mã gia, cứ nói anh đang ở Long Giang, bảo bọn họ tới lấy tiền đi."
Dương Lâm ngây ra một lúc, nói: "Tần Thiên, cậu nói thật đó à? Tôi biết cậu và Tô Tô không thiếu tiền, nhưng tôi không cam tâm! Chúng ta có tiền đến mấy cũng không thể cho chó ăn!"
Tần Thiên cười lạnh và nói: "Gọi con chó kia đến, tôi xem thử là chủng loại gì. Anh nói đúng, tôi có tiền thật, chỉ xem họ có dám tới không, cầm tiền rồi có mạng xài không."
Dương Lâm vẫn cảm thấy không ổn.
Anh ta biết Tần Thiên rất lợi hại, lúc ở Sở Châu đã có thể đàn áp Sở Minh.
Nhưng dù sao Long Giang cũng là một nơi nhỏ. Mà Mã gia là gia tộc quyền thế của thành phố Cẩm Hồ
"Cậu để tôi suy nghĩ thêm đi, ngày mai rồi quyết định!" Anh ta hít vài ngụm khói rồi nói sang chuyện khác: "Hiện tại Đồng Xuyên thế nào rồi? Điện thoại của anh ta thường xuyên không gọi được, có lúc gọi được thì lại nói chuyện ấp úng. Tần Thiên, không phải anh ta đi theo cậu làm nhiệm vụ bí mật gì đó chứ?"
Nói "Nhiệm vụ bí mật" là nói cho êm tai, Tần Thiên nhìn thấy trong mắt Dương Lâm có chút lo lắng.
Hắn biết Dương Lâm đang lo lắng Đồng Xuyên đi theo mình làm việc không thể lộ ra ánh sáng.
"Yên tâm đi. Hiện tại thằng nhóc kia tiến bộ nhiều lắm, mặc dù chuyện chúng tôi làm không thích hợp công khai với bên ngoài, nhưng cũng không trái với lương tâm."
Lúc này Dương Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Đương nhiên là tôi tin cậu. Trước kia thằng nhóc Đồng Xuyên đã có tiếng hành hiệp trượng nghĩa ở Sở Châu. Hai người đi chung với nhau có thể làm chuyện gì xấu chứ."
Khi nói, mọi người đã đi tới từ nơi xa.
Lý Phân lôi kéo tay Tô Tô, cười nói với Tần Thiên: "Tiểu Thiên, tối nay vợ cháu phải ngủ với mợ, cháu thấy thế nào?"
Mặt Tần Thiên đen lại, vội vàng nói: "Mợ đừng nói giỡn."
Lý Phân cười ha ha rồi giao Tô Tô cho Tần Thiên và nói: "Nhìn xem, chồng cháu tức giận với mợ kìa. Cả nhà mợ chạy tới ăn của Tiểu Thiên, ở của Tiểu Thiên, mợ không thể không có ánh mắt chiếm lấy vợ của Tiểu Thiên."
"Được rồi, hôm nay mệt lắm rồi, mau đi về nghỉ ngơi đi."
Tô Tô vừa thẹn vừa giận, không biết nên nói cái gì.
Dương Đức Quang, Tằng Hồng Tụ tuổi tác đã cao, bôn ba cả ngày nên thật sự rất mệt mỏi.
Tần Thiên, Tô Tô và Dương Ngọc Lan đích thân đưa họ đến biệt thự bên cạnh đã được dọn dẹp.
Biệt thự ở nơi này trừ căn Dương Ngọc Lan ở có hai tầng ra thì còn lại đều là ba tầng, hơn mười phòng.
Một biệt thự đủ cho cả nhà ở.
Lúc tạm biệt, Dương Lâm nói với Tần Thiên: "Tôi quyết định nghe cậu! Ngày mai liền gọi điện thoại, xem họ có dám tới hay không!"
Lý Phân lập tức lộ ra vẻ mặt lo lắng, thấp giọng nói: "Tiểu Thiên, cháu biết hết rồi sao? Nói ra là mợ hận, anh họ cháu thật không biết cố gắng!"
Tần Thiên vội vàng cười nói: "Mợ, không có gì đâu. Giao cho cháu xử lý là được. Mọi người cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi."
Ngày hôm sau Tô Tô và Dương Ngọc Lan đều xin nghỉ, lái xe dẫn Dương Đức Quang, Tằng Hồng Tụ, Lý Phân và Dương Sâm đi du lịch Long Giang.
Tần Thiên thì mang theo Dương Lâm đi đến Mãnh Thú Sơn Trang ngoài thành.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Dương Lâm trực tiếp kinh ngạc đến ngây người.
Cái này còn là người sao?
Ai cũng hung hãn hơn cả dã thú.