Con mẹ nó...
Sắc mặt Tần Thiên tái xanh.
Dùng đầu ông đây làm nhẫn cầu hôn của anh? Con mẹ nó thế mà cũng nói ra được.
Hắn trầm mặt, tức giận: "Vậy chỉ sợ cả đời này anh cũng đừng mơ cưới được cô ta!"
"Vì sao?" Kỷ Tinh chưa phản ứng kịp.
Tần Thiên cười lạnh và nói: "Bởi vì cả đời anh cũng không thắng được tôi."
"Tôi muốn thử xem!" Mặt Kỷ Tinh sầm xuống, lúc bỏ đi mọi tạp niệm thì anh ta chỉ thuần túy đang khiêu khích võ đạo.
Không hổ là võ si của Kỷ gia, vẻ mặt vừa thay đổi đã như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, hoàn toàn khác với dáng vẻ mê gái vừa rồi.
Tô Tô lo lắng nhìn Tần Thiên.
Triệu Thiên Cơ biến sắc, cũng vội vàng thấp giọng nói: "Tần tiên sinh, tốt nhất đừng đánh. Dù sao anh ta cũng là tiểu thiếu gia Kỷ gia —— "
Ngụ ý là nếu Tần Thiên thua chính là tự chuốc lấy khổ, nếu thắng thì đắc tội Kỷ gia.
Kỷ gia cũng không phải Triệu Gia có thể so sánh được.
Tần Thiên đột nhiên cười.
Thật vất vả mới gặp được một đối thủ không tệ, hắn cũng cảm thấy ngứa tay.
Hắn vỗ nhẹ Tô Tô, mỉm cười an ủi: "Đừng sợ, phải tin tưởng thực lực của chồng em chứ."
Hắn đứng lên.
Kỷ Tinh cắn răng nói: "Bên cạnh có một phòng tập thể thao, rất trống trải."
Tần Thiên gật đầu: "Đi thôi."
Hai người chiến ý dạt dào, nhanh chân rời khỏi văn phòng rồi tiến vào một phòng tập thể thao do mấy gian phòng đánh thông lại thành một thể.
Bọn người Triệu Thiên Cơ mang tâm tình thấp thỏm, muốn đi vào xem đánh nhau.
Ai biết sau khi hai người đi vào, Kỷ Tinh trực tiếp khóa trái cửa phòng.
Không để họ xem sao?
Đám người chỉ có thể lo lắng không yên chờ ở bên ngoài.
Tô Tô nhìn Lưu Thanh Dao, do dự một chút rồi nói xin lỗi: "Tôi biết Tần Thiên thường xuyên đi lại trên giang hồ. Tôi cũng không hiểu chuyện giang hồ của họ.Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nếu như cha cô thật sự chết vì anh ấy thì tôi nói xin lỗi thay."
Nhìn thấy dáng vẻ của Lưu Thanh Dao, cô cũng rất khó chịu.
Bởi vì cô cũng từng trải qua nổi đau mất cha đau xé lòng.
Lưu Thanh Dao đỏ mắt, cắn răng thấp giọng nói: "Đó là chuyện giữa tôi và hắn, không cần cô nói xin lỗi!"
Tô Tô còn muốn nói gì đó thì bịch một tiếng, trong phòng truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Mọi người đều giật mình.
Mặc dù nhìn không thấy, nhưng ai cũng đang lắng tai nghe.
Trong phòng, Kỷ Tinh mang vẻ mặt nghiêm túc, chiến ý dạt dào, khí tức trên người ngưng tụ, không có chút sơ hở nào cả.
Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, anh ta đột nhiên khởi xướng công kích Tần Thiên.
Thông Tí quyền, Vịnh Xuân Quyền, Tiệt Quyền, Bát Cực Quyền, Kim Cang Quyền, Đường Lang Quyền...
Trong quyền pháp xen lẫn Đàm Cước, Toàn Phong Cước, Tiên Cước, Thiểu Lâm Nhị Thập Tứ Cước Pháp...
Có thể nói anh ta đã dùng tới tất cả những công pháp thường gặp hiện nay trong giới võ thuật.
Có thể nắm giữ nhiều công pháp như vậy đã là rất khó được, càng đáng quý là anh ta luyện mỗi một loại đến cực hạn.
Không chỉ như thế, ngẫu nhiên anh ta còn có thể đánh ra mấy chiêu thức tự sáng tạo.
Đây chính là điều làm Tần Thiên mở rộng tầm mắt.
Không hổ là võ si, trước đó hắn thật sự xem thường tiểu thiếu gia này.