Thử Vương nói, anh ta đã liên hệ với một hướng dẫn viên địa phương ở một ngôi làng gần sông Nile.
Tình huống cụ thể đợi sau khi đến sẽ được người hướng dẫn giới thiệu chi tiết.
Mặc dù Tần Thiên và Lãnh Vân dẫn đội rời khỏi quần đảo Marat nhưng họ căn bản không đi xa.
Đám người Lãnh Vân đã đến quốc gia Kim Tự Tháp. Tần Thiên và Thiên Phạt cũng không rời khỏi Bắc Phi.
Sau khi nhận được tin tức, Tần Thiên lập tức ra lệnh cho Lãnh Vân dẫn theo tiểu đội Ám Ảnh của mình chạy nhanh đến ngôi làng mà Thử Vương đã nói.
Bởi vì tình huống tương đối phức tạp, Tần Thiên dặn dò Lãnh Vân sau khi đến, không được hành động hấp tấp. Tất cả chờ hắn và Thiên Phạt đến rồi hãy quyết định.
Sau đó, Tần Thiên nhờ Mã Vương sắp xếp phương tiện di chuyển và dẫn Thiên Phạt đến đó muộn hơn Lãnh Vân hai ngày.
Đó là một ngôi làng cổ rất truyền thống bên bờ sông Nile. Hầu hết người dân trong làng kiếm sống bằng nghề đánh cá. So với đô thị hoa lệ, họ dường như đang sống trong một xã hội nguyên thủy.
Người hướng dẫn đường do Thử Vương sắp xếp tên là Back, một thợ săn hiếm có trong làng.
Ban đầu ông ta kiếm sống bằng nghề săn bắn, nhưng khi các nhà thám hiểm từ khắp nơi đến đây để khám phá, ông ta bắt đầu làm hướng dẫn viên.
Tự học không cần thầy, ông ta có thể nói được nhiều thứ tiếng.
"Bạn đồng hành của chúng tôi đâu? Mau đưa tôi đi gặp cô gái đó." Tần Thiên háo hức nói.
Ở đây là một hệ sinh thái hài hòa, với tính cách của Lãnh Vân, Tần Thiên rất lo lắng cô ta sẽ gây ra chuyện gì đó.
Back thấp giọng nói: “Thưa quý khách, xin hãy cùng tôi về nhà”.
Ông ta không có con cái và sống một mình trong một nơi cũ kĩ.
Trong căn nhà bẩn thỉu, ông ta bưng rượu trái cây địa phương cho đám người Tần Thiên rồi nói:
"Hai ngày trước, có một cô gái họ Lãnh cùng các bạn của cô ấy đến đây."
"Sau khi uống rượu trái cây, họ hỏi tôi về tình hình của rừng rậm."
“Rồi đêm đó họ biến mất.”
"Tôi cũng không biết họ đã đi đâu."
"Ông nói cái gì?" Tần Thiên bất lực cười khổ.
Quả nhiên, Lãnh Vân vẫn không nghe lời hắn. Đúng như dự đoán, cô ta cùng với tiểu đội Ám Ảnh đã vào rừng.
Nile và Độc Sư đều là tàn dư của Hắc Ám Chi Hoa.
Huyết hải thâm thù giữa Diêm Vương Điện và Hắc Ám Chi Hoa nhất định phải dùng máu để rửa sạch.
Lãnh Vân nóng lòng muốn trả thù cho cha nuôi của mình.
Đã hai ngày rồi mà vẫn chưa có tin tức gì. Hơn nữa, trong rừng rậm nguyên thủy không có chút tín hiệu nào. Bây giờ hắn muốn liên lạc với Lãnh Vân cũng không thể.
Tần Thiên chỉ có thể bình tĩnh lại, nói: "Tình hình trong rừng rậm thế nào? Xin ông hãy giới thiệu cụ thể."
“Ngoài ra, gần đây có người lạ nào từng vào khu rừng này không?”
Back gật đầu, thấp giọng nói: "Trước đây khắp nơi đều có những nhà thám hiểm và thợ săn. Sau khi đến một lần, họ không bao giờ xuất hiện nữa."
“Nhưng kể từ năm ngoái, đã có vài người da trắng đến đây.”
"Họ vào rừng và dường như sống ở đó, thường có người đi ngang qua chỗ chúng tôi và vào thị trấn để mua đồ."
“Mấy ngày trước tôi đang câu cá ở ven sông, cũng nhìn thấy một người đàn ông đi vào rừng với trạng thái vô cùng hoảng sợ.”
"Bây giờ có lẽ vẫn chưa ra ngoài."
Nói xong, ông ta nhìn về phía Tần Thiên, nghi hoặc nói: Các người tới đây là để tìm những người da trắng kia, chứ không phải đi săn sao?"
Tần Thiên trầm ngâm một lát, nói: "Chúng tôi tới đây là đi săn nhưng con mồi của chúng tôi lại là những người da trắng đó."
Thấy Back không lên tiếng, Tần Thiên thấp giọng nói: "Ông yên tâm, chỉ cần ông dẫn chúng tôi đi tìm bọn họ, phần thưởng cho ông sẽ gấp đôi."
"Hơn nữa chỉ cần dẫn chúng tôi đến nơi họ sống những việc còn lại ông không cần quan tâm."
Back thấp giọng nói: "Trong rừng rậm nguy hiểm nhất không phải là những người da trắng đó, cũng không phải các loại dã thú, mà là bộ lạc người lùn."