Nhưng đây là chuyện tốt rất có lợi cho Vân Xuyên, họ cũng không tiện phản bác trước mặt, chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười mà chúc mừng.
Người của phe phái Triệu Thiên Nhạc còn nhảy cẫng lên reo hò.
Liên hôn với Bắc Giang thật là đúng lúc!
Mặc dù phải mau chóng thúc đẩy chuyện này, nhưng dù sao thái tử gia Triệu gia kết hôn cũng là chuyện quá lớn.
Cho nên cuối cùng họ đã quyết định thời gian vào bảy ngày sau.
Triệu Húc gọi điện thoại nói tin tức này cho Lưu Thanh Dao, Lưu Thanh Dao trực tiếp đồng ý.
Đồng thời cô ta còn nói với Triệu Húc, ngày thứ sáu có thể đến Bắc Giang đón mình.
Cô ta đến Vân Xuyên sẽ ở khách sạn trước, tiện cho hôm sau chính thức tham gia hôn lễ.
Triệu Húc vô cùng hưng phấn. Hiện tại hắn ta cũng hơi rung động thật với Lưu Thanh Dao.
Một mặt là vì mỹ nhân, mặt khác là do của hồi môn phía sau mỹ nhân.
Hắn ta quyết định sau khi giết Tần Thiên thì phải sống thật hạnh phúc với Lưu Thanh Dao.
Quản gia bắt đầu dàn xếp.
Hôn nhân của thái tử gia Triệu gia đã bắt đầu được chuẩn bị rình rang.
Vô số thiếp mời được phát ra ngoài, đều mời người có mặt mũi của các tỉnh phương Nam.
Thú vị là Triệu Thiên Nhạc còn cố ý ra lệnh cho quản gia phát một phần thiếp mời cho Tần Thiên và An Quốc.
Rốt cục cũng đến ngày đến Bắc Giang nghênh đón Lưu Thanh Dao.
Sáng sớm Triệu Húc đã thay một bộ đồ chú rể, thúc giục đội xe sớm xuất phát.
"Triệu Phong đâu? Sao nó còn chưa tới. Nó là em trai tôi, nên cùng tôi đi nghênh đón chị dâu của nó." Không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Phong đâu làm Triệu Húc hơi nghi ngờ, hắn ta không kiên nhẫn gọi cho Triệu Phong.
"Alo, anh Húc. Em đang ở chỗ của Triệu Khải, lập tức qua ngay." Trong điện thoại truyền đến tiếng nói dè dặt của Triệu Phong.
Triệu Húc đắc ý nói: "Em trai ngoan của anh, nhiệm vụ gián điệp đã kết thúc, em không cần đoái hoài đến thứ phế vật kia nữa. Chỉ cần anh cưới chị dâu của em về thì sau này ai có thể lay chuyển được địa vị của anh?"
"Em trai ngoan, đa tạ em đã giới thiệu Thanh Dao cho anh. Mau tới, chúng ta phải đi đón dâu."
"Được thôi anh Húc, em đến ngay!" Sau khi để điện thoại xuống, Triệu Phong nhìn Triệu Khải say khướt mà cười lạnh và nói: "Anh chỉ có chút tiền đồ này sao? Đừng nói bây giờ Triệu Húc còn chưa chính thức cưới Lưu Thanh Dao, dù thật sự thành hôn thì anh không có cách gì sao?"
Triệu Khải tức giận nói: "Triệu Húc có Bắc Giang làm chỗ dựa, cả những người trước đó đứng về phe chúng tôi trong gia tộc cũng bắt đầu nịnh bợ hắn. Tôi còn có cách nào?"
"Triệu Phong, đồ chó, có phải là mày đưa ra kế sách để Triệu Húc cưới Lưu Thanh Dao hay không?"
Câu này vốn là nói nhảm, Triệu Khải chỉ muốn tìm cớ để trút giận thôi.
Không ngờ Triệu Phong lại khẽ gật đầu: "Đúng vậy, em chú ý Lưu Thanh Dao đã rất lâu, em biết chỉ cần Triệu Húc đi cầu hôn thì Lưu Thanh Dao nhất định sẽ không từ chối. Cho nên em đã bảo Triệu Húc đi."
"Mày nói cái gì?" Triệu Khải ngây ra một lúc, trong mắt bắt đầu thiêu đốt lửa giận.
Anh ta cắn răng nói: "Mày luôn mồm nói muốn giúp tao, hiện tại là có ý gì? Không phải mày là gián điệp hai mang đó chứ!"
"Ngu xuẩn!" Triệu Phong thấp giọng nói: "Không làm như vậy thì sao có thể để Triệu Húc rời khỏi Vân Châu. Hắn không rời khỏi Vân Châu thì anh có cơ hội xuống tay sao? Triệu Khải, thời khắc khảo nghiệm can đảm của anh đã đến rồi."
"Em và Triệu Húc cùng đi đón dâu, sẽ đúng báo vị trí của hắn cho anh. Tiếp theo phải xem anh làm thế nào. Đừng trách em không nhắc nhở anh. Lần này đến Bắc Giang, núi cao đường xa thì xảy ra chuyện gì, ví dụ như tai nạn xe cũng là bình thường."
Mắt Triệu Khải sáng rực lên: "Ý của cậu là chơi chết Triệu Húc trên đường?"
Triệu Phong mặt không cảm xúc: "Hơn nữa em còn có thể nói cho anh biết, Lưu Thanh Dao không phải gả cho Triệu Húc, mà là người thừa kế của Triệu gia."