Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đừng!" Tô Tô bị hù sợ mà kinh hô lên, theo bản năng nhắm mắt lại.

Tần Thiên một tay ôm chặt eo thon của Tô Tô, bảo hộ cô trong ngực. Tay còn lại như làm ảo thuật mà đoạt lấy một cây côn điện.

Sau đó hắn đâm mạnh vào mấy tên này.

"Ai nha!"

"Âu u!"

Mấy tên bị điện giật đều ngã xuống đất, toàn thân run rẩy, miệng méo mắt nghiêng.

Tần Thiên tiện tay ném côn điện đi, ôm Tô Tô đi vào quầy tiếp tân rồi lạnh lùng nói: "Phó hội trưởng của các người ở lầu mấy, văn phòng số mấy?"

Cô tiếp tân đã sớm bị dọa sợ, nghe vậy vội vàng nói: "Năm... Lầu năm, 503!"

"Đa tạ." Tần Thiên ôm Tô Tô trực tiếp đi vào thang máy rồi ấn vào nút lầu năm.

Gương mặt xinh đẹp của Tô Tô trắng bệch, lo lắng nói: "Tần Thiên, chúng ta làm vậy không tốt lắm đâu. Dù sao cũng hòa khí sinh tài, chúng ta muốn tới nơi này phát triển thì tốt nhất là không nên đắc tội họ. Không thì về sau nhất định sẽ gặp phiền phức không ngừng."

Tần Thiên hôn một cái lên trán Tô Tô, cười nói: "Yên tâm."

"Chồng em đích thân ra trận, đương nhiên là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã."

Khuôn mặt Tô Tô đỏ lên, không nói tiếp nữa.

Kỳ thật cô muốn tới Vân Xuyên làm ăn thì có Tần Thiên tọa trấn là được, dù không thông qua thương hội Vân Xuyên cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Người nào dám cả gan đến quấy rối, Tần Thiên nhất định sẽ làm hắn biết vì sao hoa hồng màu đỏ.

Nhưng hắn cũng không thể luôn trấn giữ ở nơi này.

Cho nên vì một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, hắn vẫn phải giải quyết vấn đề một lần từ gốc rễ.

Họ đi lên phòng 503 lầu năm.

Nhìn thấy trên bảng có viết chữ "Văn phòng phó hội trưởng phụ trách tiếp đãi ngoại sự thương hội tỉnh Vân Xuyên", cửa phòng đang đóng chặt.

Tô Tô vừa muốn đưa tay gõ cửa thì Tần Thiên đã trực tiếp nhấc chân, bang một tiếng đá văng cánh cửa ra.

Người bên trong giật nảy mình.

Đầu tiên là tiếng một người phụ nữ kinh hô.

Sau đó là người đàn ông phẫn nộ quát hỏi: "Người nào? Không muốn sống nữa sao!"

Tần Thiên ôm eo Tô Tô đi vào. Nhìn thấy phía sau bàn làm việc có một người phụ nữ diêm dúa đang kinh hoảng đứng lên khỏi chân một người đàn ông trung niên mập mạp.

Cô ta mặt đầy bối rối, nhìn thấy Tần Thiên và Tô Tô đi vào thì vội vàng kéo váy ngắn xuống.

Tần Thiên đen mặt, Tô Tô thì vội vàng xoay mặt đi.

"Các người là ai? Có biết nơi này là đâu không?" Người đàn ông trung niên mập mạp kia phẫn nộ đứng lên.

Nhưng khi nhìn thấy Tô Tô, hai mắt ông ta lại tỏa sáng.

Tần Thiên nhìn thấy danh thiếp trên bàn làm việc ghi là: Phó hội trưởng, Tân Cường.

Hắn cười lạnh một tiếng, quăng thư giới thiệu của thương hội Long Giang lên mặt bàn và nói: "Chúng tôi là tập đoàn Tô Ngọc của Long Thành tỉnh Nam Giang. Muốn đến tỉnh Vân Xuyên các người phát triển, đây là thư giới thiệu của thương hội Long thành."

"Tôi cho các người mặt mũi nên mới đến bái sơn đầu. Về sau tập đoàn Tô Ngọc phát triển ở Vân Xuyên, tôi không hi vọng có gì không thuận lợi. Ông hiểu ý tôi không?"

"Long Giang, tập đoàn Tô Ngọc?" Tân Cường hiểu ý Tần Thiên nên lập tức tức giận đến mũi lệch.

Tần Thiên luôn miệng nói là đến bái sơn đầu, nhưng con mẹ nó đây là dáng vẻ của bái sơn đầu sao?

Cái này là đến cửa đập phá thì đúng hơn!

Lúc này mấy tên bảo vệ bị Tần Thiên đánh ngã bên ngoài lại kéo theo mấy người khác chạy vào, số người lên đến tận mấy chục.


Họ giương nanh múa vuốt vọt đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK