Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngũ quỷ cắn răng mà nói: "Nói thì có thể không chết sao?"

Truy Phong lắc đầu: "Không thể, nhưng có thể đỡ bị dày vò."

Ngũ quỷ lòng như tro tàn, co quắp trên mặt đất.

"Triệu Khải nhà họ Triệu."

Nghe thấy năm chữ này, Truy Phong thu đao lui ra phía sau, lạnh lẽo mà nhìn Mã Hồng Đào: "Tôi đã lấy được thông tin mình muốn. Hắn là tù binh của anh, hiện tại anh có thể xử lý."

Mã Hồng Đào nhẹ gật đầu, đang chuẩn bị ra tay giết chết ngũ quỷ thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói: "Thả hắn đi, nói cho hắn chúng ta đã sớm biết kế hoạch họ muốn tới ám sát, tin tức này đến từ nhà họ Triệu."

Mặt Mã Hồng Đào run lên, sau đó cười lạnh và nói: "Trở về nói với chủ của mày rằng tụi tao đã sớm biết kế hoạch của hắn. Xem ra nhà họ Triệu tụi mày cũng không bền chắc như thép, muốn đến Nam Giang gây chuyện thì giải quyết nội bộ trước đi rồi nói sau."

"Cút!"

Ngũ quỷ nhặt được một cái mạng nên lập tức chạy trối chết.

Truy Phong khoát tay về hướng gian phòng xa xa, mấy vệ sĩ tay chân nhanh nhẹn vội vàng vọt tới dọn sạch hiện trường.

Anh ta quay đầu nhìn Tần Thiên đi ra từ phía sau một cái cây rồi nói: "Anh cố ý thả hắn trở về là muốn nhà họ Triệu tự giết hại lẫn nhau đúng không?"

Tần Thiên cười lạnh và nói: "Nếu tôi đoán không sai thì trong nhà họ Triệu có người muốn mượn tay chúng ta đả kích Triệu Khải. Tay của chúng ta dễ mượn như vậy sao?"

Truy Phong cười nói: "Để chúng tự giết lẫn nhau, chúng ta ngư ông đắc lợi, vẫn là anh đủ ác!"

Tần Thiên thấy Mã Hồng Đào nhìn chằm chằm Truy Phong với vẻ mặt kích động thì cười nói: "Có muốn đánh với cậu ta không? Cái tên này ngày nào cũng khoe khoang với tôi là đao của cậu ta nhanh đến mức nào. Lão Mã, anh phải trút giận giúp tôi!"

Mã Hồng Đào trầm giọng mà nói: "Người anh em Truy Phong, có thể xin anh chỉ giáo không?"

Truy Phong lắc đầu: "Tối nay anh đã mất nhuệ khí, lần sau đi."

Mã Hồng Đào ngây ra một lúc, sau đó nói: "Đa tạ!"

Hai người ngầm hiểu ý nhau qua một câu đa tạ, đây là tôn trọng đao và cũng là tôn trọng đối thủ.

Một tiếng cười sang sảng vang lên, cửa phòng đánh cờ cũng mở ra.

An Quốc mặt mày hồng hào đi ra cùng với lão đạo trưởng.

"Hôm nay đánh quá đã. Đạo trưởng, lần sau chúng ta gặp lại nhất định phải phân ra thắng bại."

Đạo trưởng lắc đầu cười khổ: "Cụ ông đánh đã tay rồi, còn lão đạo tôi thì kinh hồn bạt vía. Ông còn như vậy thì tôi chỉ có thể đóng bàn cờ không tiếp khách nữa."

An Quốc cúi mình chào lão đạo, thành khẩn nói: "Chuyện trần tục quấn thân, bất đắc dĩ quấy rầy chốn thanh tịnh, tôi gửi lời xin lỗi đến ông."

Lão đạo gật đầu chắp tay: "Không tiễn."

Đám người cùng An Quốc đi xuống núi.

"Lão gia, hôm nay kết thúc sớm vậy. Thế nào, ngài thắng lão đạo mấy ván?" Một người tài xế hơn năm mươi tuổi trông có vẻ rất cung kính cẩn thận cười đi lên đón tiếp.

Ông ta đã đi theo An Quốc rất nhiều năm nên rất được tin tưởng.

An Quốc cười cười: "Cuộc đời như ván cờ, không nằm ở thắng thua mà trong lúc tiến lui phải nắm chắc lòng người."

"Đúng rồi tiểu Lưu, nghe nói con của anh đã tốt nghiệp đại học. Khi nào rảnh giới thiệu đến làm việc cho tôi đi."

Lão Lưu vội nói: "Thằng nhãi kia không nên thân. Tôi sợ nó làm hỏng chuyện của cụ ông, thôi cứ để nó ra ngoài học hỏi kinh nghiệm trước đi."

An Quốc cười nói: "Sinh viên tài giỏi tốt nghiệp từ trường đại học Vân Xuyên, đi học hỏi kinh nghiệm cũng tốt. Đúng rồi, tôi nhớ cậu ta học đại học ở Vân Xuyên đúng không?"

Lão Lưu ngây ra một lúc, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia bối rối.

"Vâng là... Là ở Vân Xuyên..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK