Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mũi cao mắt sâu, ngũ quan cứng rắn nghiêm nghị. Không thể không nói đây là một gương mặt Tây rất đẹp trai.

Cực kỳ sạch sẽ, cũng cực kỳ trẻ tuổi.

Một người như vậy mà lại là một giáo sư, độc sư tội ác đầy đầu? Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Thiên khó mà liên tưởng được hai người này với nhau.

"Bây giờ, nói cho tao biết, tổ chức đứng sau lưng mày tên gì?"

"Rốt cuộc là bọn họ muốn làm gì, căn cứ ở đâu?"

"Nói đi, có lẽ tao có thể tha cho mày một mạng."

Nghe xong lời này của Tần Thiên, độc sư bỗng nhiên nở nụ cười.

"Tần Thần Vương, mày còn mạnh hơn so với sự tưởng tượng của tao. Sau khi trở về tao sẽ báo cáo với tổ chức."

"Có điều tao vẫn muốn khuyên mày một câu, sức mạnh của tổ chức sau lưng tao không phải thứ mày có thể tưởng tượng được."

"So với nó thì Thần Vương Điện của mày chỉ là một đứa trẻ quấn tã mà thôi."

Tần Thiên nhíu mày, cười lạnh nói: "Sau khi trở về? Mày cảm thấy mày còn có thể trở về sao?"

Lúc này độc sư đang đứng trên rìa một vách đá cao mấy nghìn mét, những con đường xung quanh đều đã bị hắn chặn kín.

Hắn không nghĩ ra được cách nào để độc sư còn có thể trốn thoát được.

Độc sư cười thần bí: "Mày cảm thấy như này là có thể bắt được tao rồi sao?"

"Tạm biệt!"

Nói xong, hai chân hắn ta bỗng dùng sức nhảy một cái, cả người bắn ra ngoài, sau đó rất nhanh đã rơi xuống vách núi.

Tần Thiên sửng sốt.

Độc sư này là muốn tự sát sao?

Núi tuyết cao như vậy, ngã xuống sẽ không còn hy vọng sống. Độc sư không thể nào bám vào cách tảng núi trên vách đá trong quá trình rơi xuống được.

Bởi vì những vách đá này đều đã bị băng tuyết bao phủ cả mấy trăm năm, vốn không thể nào bám vào được.

Độc sư chết như này, Tần Thiên còn thấy hơi tiếc. Bởi vì những tin tức quan trọng vẫn chưa hỏi được.

Một màn tiếp theo lại khiến hắn trợn tròn hai mắt.

Chỉ thấy độc sư vừa rơi xuống vài giây đã ném áo choàng đen trên người xuống, bên trong có trang bị một bộ đồ bay.

Hắn ta mở cơ quan. xu hướng rơi lập tức chậm lại, sau đó vẽ một đường vòng cung xinh đẹp, bay đến ngọn núi ở phía đối diện.

"Tần Thần Vương, sau này chúng ta còn gặp lại."

Trong gió tuyết truyền đến giọng nói đầy đắc ý của độc sư.

Sắc mặt Tần Thiên tái mét!

Đây là lần đứng gần độc sư nhất của hắn, mắt thấy đã nằm trong tay mà lại bị hắn ta dùng cách này để trốn thoát khỏi mình.

Xem ra lúc độc sư tới đã chuẩn bị xong hết rồi.

"Chết tiệt!" Tần Thiên không nhịn được mà mắng một câu.

"Lần này hời cho hắn ta rồi!"

"Có điều tôi tin là nhất định chúng ta sẽ bắt được tên này. Một ngày nào đó sẽ diệt trừ luôn cả tổ chức sau lưng của hắn ta!"

"Đại ca, những sát thủ này phải làm gì, có giết hết không?"

Chẳng biết từ lúc nào Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long đã đi đến đằng sau lưng.

Tần Thiên nhìn những tên sát thủ nằm run lẩy bẩy trong vũng máu, hỏi Nhiếp Thanh Long bên cạnh: "Cậu nắm hết tất cả tên và bối cảnh của bọn họ đúng không?"

Nhiếp Thanh Long vội vàng đáp: "Có hết,"

"Trong đó có vài người là tội phạm truy nã quốc tế."

"Đại ca, anh muốn nộp cho nhà nước sao?"

Nộp cho nhà nước chính là chuyển những người này đến bộ phận liên quan, để bọn họ tiếp nhận sự trừng phạt của luật pháp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK