Dương Tiểu Huệ cười khẩy: "Ai mà biết được. Mấy chuyện thế này chỉ có mình cậu biết thôi."
"Nếu không, sao cậu lại có thể vì Lưu Xán mà đối đầu với cả gia tộc chứ."
Mã Kim Vũ còn định nói gì đó, nhưng Mã Trác Quần đã lạnh lùng nói: "Mấy người đã làm loạn xong chưa?"
"Cha, cha nghe con nói đã. Kim Long làm như vậy là không đúng, con phải uốn nắn nó."
"Nếu như cha là người bảo nó làm vậy thì sao?"
"Cha nói cái gì?" Mã Kim Vũ ngây ra, không nói nên lời.
"Cậu cả, ngồi xuống trước đã."
"Có chuyện gì thì để nói sau." Mã Trác Hậu sợ tính tình ngay thẳng của Mã Kim Vũ sẽ không nghe lời Mã Trác Quần nên vội vàng hạ giọng khuyên nhủ.
Mã Kim Vũ nghiến răng, nhìn thẳng vào Mã Trác Quần, anh ấy kiên định nói: "Cha biết rõ là vậy là sai, sao vẫn muốn ủng hộ chứ?"
"Cha, từ trước tới nay cha luôn là thần tượng của con."
"Bây giờ, con muốn cha cho con một lời giải thích!"
Vốn dĩ Mã Trác Quần còn muốn để lại mặt mũi cho Mã Kim Vũ, không truy cứu gì hết.
Nhưng mà không ngờ rằng Mã Kim Vũ lại thẳng thắn thế này, không nể mặt ông ta, chống đối ông ta ngay trước mặt mọi người.
Vẻ mặt ông ta lạnh lùng hẳn.
"Trác Quần, chẳng phải ông nói Kim Long làm được việc này thì sẽ có thưởng sao?"
"Thưởng gì thế, ông mau nói đi." Dương Tiểu Huệ nhân cơ hội chuyển hướng trọng tâm câu chuyện.
Mã Trác Quần cắn răng nói: "Kim Long làm được việc cho gia tộc, có công với nhà họ Mã."
"Sau khi thu mua xong thì Vận chuyển hàng hóa Thông Đạt sẽ được giao cho thằng bé phụ trách."
"Đến ngày hôm đó sẽ bổ nhiệm nó làm Phó Chủ tịch tập đoàn, có thể tham gia các cuộc họp hội đồng quản trị."
Mọi người xôn xao!
Thân phận quan trọng như thế, cho dù Mã Trác Quần không nói rõ, nhưng nó cũng tương đương với người thừa kế rồi.
"Còn gì nữa?" Dường như Dương Tiểu Huệ vẫn chưa thấy đủ.
Mã Trác Quần tức giận: "Còn muốn gì nữa?"
Mã Kim Long vội vàng nói: "Cha, dốc sức phục vụ cho gia tộc là bổn phận của con."
"Có điều, tình hình trước mắt hỗn loạn. Con sợ rằng đám giang hồ kia sẽ đến quấy rối."
Mã Trác Quần do dự một lúc rồi nói: "Cha cho con quyền điều động một phần ba võ tông của gia tộc và tất cả võ lực."
"Nhớ lấy, là một phần ba. Vượt quá một phần ba thì vẫn phải báo cáo cho cha."
"Vâng!"
"Cảm ơn cha!"
Mã Kim Long phấn khích tới nỗi hai mắt tỏa sáng. Chỉ cất nhắc cậu ta trên phương diện làm ăn thôi cũng chưa là gì.
Cho cậu ta huy động vũ lực của gia tộc, đó mới là quyền lợi mà cậu ta khát vọng nhất!
Có quyền điều động một phần ba này rồi, cậu ta chẳng khác gì người thừa kế cả.
Nghe thấy vậy, đám người trong tộc quay qua nhìn nhau, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lẽ nào gia chủ thật sự muốn cho Mã Kim Long làm người thừa kế sao?
Thấy Mã Trác Quần chuẩn bị rời đi, Dương Tiểu Huệ vội vàng nói: "Trác Quần, đừng vội."
"Mặc dù Kim Vũ nói chuyện ngay thẳng, chống đối ông, nhưng mà tôi tin rằng thằng bé cũng không có ý gì xấu đâu."
"Với lại thằng bé cũng vì gia tộc, không có công thì cũng có khổ. Ông thưởng cho Kim Long thì cũng nên thưởng cho Kim Vũ."
Mã Trác Quần hung dữ trợn mắt với Mã Kim Vũ, cất giọng nói lạnh lùng: "Nghe thấy chưa?"
"Đến giờ dì con vẫn còn nói thay cho con."
"Giờ con đã biết sai chưa?"
Mã Kim Vũ nghiến răng: "Con giữ vững ý kiến của mình!"
"Con..." Mã Trác Quần tức giận đến nỗi suýt nữa bộc phát. Ông ta chỉ ước gì có thể xông lên tóm lấy Mã Kim Vũ mà tẩn cho một trận.