Với anh ta, đây là một loại chỉ tồn tại trong truyền thuyết, người ta nói rằng trên thế giới không có quá mười có thể nắm giữ nó.
Hóa ra trên đời này thật sự có Thẻ Hắc Long!
60 triệu, quẹt trong tích tắc!
“Cái đó, Tần tiên sinh…”
Quách Thần nhận thức được gì đó, muốn cứu vãn. Nhưng, đã muộn.
Xa xa, một người trung niên mập mạp đang gầm gừ lao đến.
“Quách Thần, đồ chó không có mắt này, rốt cuộc cậu con mẹ nó đã đắc tội với nhân vật tai to mặt lớn nào!”
“Đích thân lão tổng gọi điện tới hỏi, nói rằng nếu không thể khiến cho quý nhân hài lòng thì sẽ đuổi cả ông đây đấy!”
“Cậu nói rõ ràng cho ông!”
“Mã tổng!” Nhìn thấy người đến lại là lãnh đạo trực tiếp của mình, chân Quách Thần mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống.
Bây giờ, anh ta rốt cuộc đã hiểu, Tần Thiên là nhân vật tai to mặt lớn mà anh ta không thể đắc tội.
“Tần tiên sinh, tôi sai rồi!”
“Tôi mắt chó nhìn thấp, tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, xin ngài thứ lỗi!”
“Khó khăn lắm tôi mới có được công việc này, xin đừng sa thải tôi!”
Giọng nói nghẹn ngào, lần này hai chân mềm nhũn, thật sự quỳ xuống.
Gia đình anh ta cũng kinh doanh nhỏ, ở trong mắt những người bình thường cũng xem như là gia đình giàu có.
Nhưng, mỗi cây mỗi hoa; mỗi nhà mỗi cảnh. Có trời mới biết, bởi vì tình hình thay đổi, việc kinh doanh của họ đã rỗng ruột từ lâu.
Lần này, anh ta từ Cambridge trở về, gia đình đã dùng số vốn cuối cùng để cầu xin ông nội nói với bà nội, mới để anh ta ngồi được vào vị trí quản lý của trung tâm thương mại Ức Đạt.
Ức Đạt là chuỗi siêu thị nổi tiếng trong nước, đảm nhận vị trí này không chỉ là vinh quang của sự nghiệp cá nhân.
Mà đó còn là hi vọng cuối cùng để cứu vãn kinh doanh của gia tộc nhờ vào sự giúp đỡ của các mối quan hệ và các kênh.
Có thể thấy rằng, công việc này quan trọng như thế nào với anh ta và gia đình.
Bây giờ, thành công hay thất bại đều quyết định ở suy nghĩ của Tần Thiên.
Thấy vậy, Mã tổng cũng lo sợ. Bởi vì nếu không xử lý tốt thì ngay cả ông ta cũng phải cuốn gói cút xéo.
Ông ta cúi đầu khom lưng, nở nụ cười xin lỗi nói: “Tần tiên sinh đúng không ạ, Quách Thần là quản lý vừa được đề bạt của chúng tôi, chưa thạo nghiệp vụ, mong ngài thứ lỗi.”
“Quách Thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu còn không mau nói thật!”
Quách Thần vội nói: “Là Dương Mi Nhi.”
“Mã tổng, ngài cũng biết thân phận của Dương Mi Nhi. Cô ta được ông cụ Khương của Sở Minh chống lưng.”
“Cô ta gọi điện thoại cho tôi, nói… nói rằng Tần tiên sinh đã xâm phạm cô ta, còn lấy trộm đồ của cô ta, nên bảo tôi đến xử lý.”
“Tôi làm vậy cũng là vì chức vụ của mình.”
Nghe thấy cái tên “Dương Mi Nhi”, Mã tổng không khỏi nhíu mày.
Ông ta nghiến răng, thận trọng nói: “Cái đó, Tần tiên sinh. Hay là, chúng tôi gọi Dương Mi Nhi đến để cô ấy xin lỗi ngài nhé?”