Dám đối xử với anh em hắn như thế, thật sự không biết viết chữ "chết" như nào à?
Sắc mặt hắn u ám, nhanh chân đi về phía sơn cốc.
Lúc này, cuối cùng Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long cũng hiểu ra.
Bọn họ biết rõ, tại sao Độc Sư và những tên sát thủ này muốn bao vây bọn họ, nhưng lại chưa giết bọn họ vội.
Đối phương đang chờ Tần Thiên!
Bọn chúng dùng bọn họ làm mồi dụ, dụ Tần Thiên vào trong sơn cốc này.
Nghĩ đến đây, cả hai người đều hoảng sợ kêu to: "Thủ lĩnh, đừng đi vào!"
"Có mai phục!"
"Độc Sư và những tên sát thủ kia đang ở xung quanh!"
"Đừng tới đây, mau quay về đi!"
Nhưng mà cho dù bọn họ có gào khản cổ thế nào, thì bước chân Tần Thiên vẫn không ngừng lại.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đi tới bên cạnh hai người, nhìn lướt qua, tức giận hỏi: "Sao rồi?"
Hai người nhếch miệng cười một tiếng: "Yên tâm đi thủ lĩnh, không chết được."
Nói rồi, vành mắt cả hai đều đỏ ửng.
Bọn họ mạnh mẽ lau sạch nước mắt.
Bởi vì bọn họ hiểu rõ, với tu vi của Tần Thiên thì chắc chắn hắn đã phát hiện ra xung quanh có mai phục từ đầu.
Biết rõ đây là ổ mai phục mà vẫn đi tới đây không chút do dự, chỉ vì hắn muốn xem tình hình của anh em trước hết.
Mãi đến khi chắc chắn rằng bọn họ không chết được, hắn mới yên lòng.
Hắn từ từ quay người, nhìn về phía trên sơn cốc.
Lúc này, những tên sát thủ đã biến mất kia lại xuất hiện một lần nữa. Ánh mắt bọn chúng lạnh băng, chúng nhìn chòng chọc vào Tần Thiên như là con kền kền nhìn chằm chằm vào xác thối.
"Giáo sư, đây chính là thằng nhóc trị giá mười tỷ đô la Mỹ mà ông nói đó sao?" Một sát thủ lạnh lùng hỏi.
Độc Sư cười một tiếng, đáp: "Truyền nhân của lão chưởng quỹ Diêm Vương Điện, chủ của Thần Vương Điện, Tần thần vương, Tần Thiên."
"Nếu như bảo hắn ta không đáng giá mười tỷ, thì e rằng trên đời này không có ai đáng giá."
Thần Vương Điện!
Tần thần vương!
Nghe thấy những cái tên này, mấy tên sát thủ tội ác chồng chất cũng không khỏi lay động.
Trong đó có mấy tên thậm chí còn tỏ ra do dự.
Bọn chúng vì tiền mà chạy tới đây giết hai vị Thiên Vương của Thần Vương Điện, chúng đã nơm nớp lo sợ rồi.
Chẳng qua là Độc Sư bảo đảm với bọn họ, chắc chắn giết Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thành Long ở trên núi tuyết thì sẽ không có ai khác biết.
Cho dù Tần Thiên muốn báo thù thì cũng không tìm ra là ai làm, cho nên bọn họ mới dám đến.
Bọn họ lại không ngờ rằng mình bị Độc Sư lừa.
Mục đích thật sự của Độc Sư, chính là vị Thần vương trong truyền thuyết này!
Trong số bọn họ không có ai từng thấy Tần Thiên. Trong tưởng tượng, chủ nhân của Thần Vương Điện ít nhất cũng phải là một tên đại ác ma mưu mô xảo quyệt.
Chứ không nghĩ rằng lại trẻ tuổi thế này. Nhìn qua, thậm chí còn trông như một sinh viên đại học đẹp trai vậy.
"Các người sợ à?"
Độc Sư cười gằn: "Nhưng mà bây giờ các người đã không còn đường lui nữa rồi."
"Các người cảm thấy mình cố gắng chặn giết hai vị Thiên Vương của Thần Vương Điện, sau khi trở về Tần thần vương có thể buông tha cho các người sao?"