Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ họ là người Triệu Thiên Nhạc tin tưởng nhất trong tám Thái Bảo còn lại.

Triệu Phong cười lạnh không nói gì.

Liêu Kiệt lập tức mở miệng, lạnh lùng nói: "Chúng tôi đều hiểu được tâm tình của gia chủ. Nhưng Triệu Phong thiếu gia cũng chỉ suy nghĩ cho đại nghiệp của Triệu gia thôi."

"Gia chủ, thứ cho tôi nói thẳng, hôn lễ ngày mai không thể huỷ bỏ được. Triệu gia không thể không có người thừa kế."

Triệu Thiên Nhạc sầm mặt lại: "Liêu Kiệt, khi nào thì mày bắt đầu nói giúp thằng nghiệt chủng này rồi? Húc Nhi đã chết rồi, mày bảo tao tìm ai đi kết hôn với Lưu Thanh Dao? Ai có thể làm người thừa kế?"

Lỗ Tín trầm giọng mà nói: "Gia chủ, thuộc hạ có câu này phải nói, mặc dù không dễ nghe, nhưng cũng chỉ vì suy nghĩ cho Triệu gia."

"Bây giờ Tần Thiên đã tới Vân Châu, luôn mồm nói muốn lấy đi năm thành phố. Cách chúng ta chống lại hắn chính là liên hôn với Bắc Giang, làm hắn biết sợ."

"Nếu như hôn lễ ngày mai bị hủy bỏ, cho người của Bắc Giang trở về thì nguyên khí của Triệu gia sẽ bị ảnh hưởng, Tần Thiên yêu cầu lấy năm thành phố thì chúng ta ứng phó thế nào?"

"Cho nên vì tương lai ngày sau, không bằng để Phong thiếu gia thay thế Húc thiếu gia mà cưới Lưu Thanh Dao."

"Lưu Thanh Dao chủ yếu là muốn báo thù cho cha. Người cô ta muốn gả chỉ là người thừa kế Triệu gia. Tôi nghĩ chỉ cần gia chủ xác lập Phong thiếu gia làm người thừa kế thì Lưu Thanh Dao nhất định sẽ chịu gả."

"Đây là phương án lấy đại cục làm trọng nhất trước mắt. Xin gia chủ nghĩ lại."

Liêu Kiệt cười lạnh và nói: "Lý Chí Kiên, Giang Hạc, Mã Thông, các người cảm thấy thế nào?"

"Mặc dù chúng ta không họ Triệu, nhưng Triệu gia chủ có ân trọng như núi đối với chúng ta. Vào thời khắc mấu chốt này, chúng ta nên lấy Triệu gia làm trọng. Các người cảm thấy đây có phải là phương án tối ưu trước mắt hay không?"

Nghe Liêu Kiệt nói vậy, ba người Lý Chí Kiên, Giang Hạc, Mã Thông trầm mặc không đáp.

Xét về tình cảm mà họ khó mà chấp nhận sách lược này.

Nhưng xét về lý trí thì họ lại không thể không thừa nhận đây là biện pháp tốt nhất.

Làm như vậy mới có thể hạ thấp tổn thất xuống thấp nhất.

Nhưng họ vẫn hơi bất ngờ về chuyện Liêu Kiệt và Lỗ Tín đã nghiêng về hướng Triệu Phong nhanh như vậy.

Nhưng họ cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Triệu Húc và Triệu Khải đều chết rồi, chỉ còn lại một mình Triệu Phong.

Vì chỗ dựa tương lai nên bọn người Liêu Kiệt mới nói giúp Triệu Phong.

Dù thế nào thì hiện tại cũng không có cách nào tốt hơn.

Giang Hạc trầm ngâm một chút rồi thấp giọng nói: "Gia chủ, Liêu nhị ca và Lỗ tam ca cũng nói đúng với tình hình thực tế. Gia chủ, thời điểm này phải cố nén bi thương, không thể huỷ đại cục được."

Sắc mặt của Triệu Thiên Nhạc âm trầm đáng sợ.

Cả đời ông ta làm kiêu hùng, sao lại không biết đây là cách giải quyết tốt nhất.

Nhưng bảo ông ta lập Triệu Phong làm người thừa kế thì tình cảm không cho phép ông ta làm vậy.

Lý Chí Kiên thấp giọng nói: "Gia chủ, người thừa kế có quan hệ trọng đại, tôi cảm thấy nên thận trọng thì tốt hơn."

Mã Thông suy nghĩ một chút rồi cũng nói: "Hôn lễ ngày mai có thể trì hoãn. Chúng ta có thể chậm rãi thương lượng một kế sách càng ổn thỏa."

Triệu Thiên Nhạc hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Triệu Phong rồi cười lạnh và nói: "Mày muốn cưới vợ thay anh mày, còn muốn thay thế vị trí của nó. Mày cảm thấy mình xứng sao?"

Triệu Phong trầm giọng mà nói: "Con không xứng. Nhưng chú Liêu bọn họ chỉ nghĩ cho đại nghiệp của Triệu gia thôi, con xin cha đừng trách họ."

"Nếu cha không đồng ý kế sách này thì con có một cách có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt của gia tộc."


Triệu Thiên Nhạc khẽ nói: "Mày lại có cách? Cách tốt liên hợp với Bắc Giang của mày hại chết con tao. Giờ mày còn mặt mũi bày mưu tính kế trước mặt tao!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK