Nghe Đại Hồ Tử nói vậy, Tần Thiên biết lần trước mình đã làm đúng khi tha mạng cho ông ta.
Có vẻ như sau này, vẫn nên thêm bạn bớt thù thì tốt hơn.
"Đại Hồ Tử, vết thương do đạn bắn trên chân ông thế nào rồi, không bị nhiễm trùng chứ?" Hắn cười hỏi.
Đại Hồ Tử nghiêm túc nói: “Một chút vết thương ngoài da cũng không ảnh hưởng gì đến khả năng phục vụ của tôi.”
"Cống hiến cho anh là vinh dự của tôi, xin anh hãy căn dặn."
Tần Thiên cười nói: "Ở đây tôi có một người bạn, muốn đến quần đảo Marat định cư."
"Nhờ ông chiếu cố một chút." Nói rồi, hắn quay camera về phía Vương Cường.
"Vãi!"
Lúc đầu, Vương Cường có chút không tin. Đột nhiên nhìn thấy Đại Hồ Tử trên màn hình, anh ta giật mình.
Lần trước đưa vợ và con gái đến quần đảo Marat, ngay lập tức bị ấn tượng bởi khí hậu và nhịp sống chậm rãi ở đó.
Vợ và con gái của anh ta cũng rất thích. Vì vậy anh ta đã mua một căn biệt thự nhỏ và chuẩn bị định cư lâu dài.
Sau đó, khi đang đi mua sắm với vợ thì bị cướp túi xách.
Quá tức giận, cuối cùng anh ta đã tìm thấy quán bar của Đại Hồ Tử thông qua một người bạn bản địa.
Đại Hồ Tử đặt khẩu súng lục ổ quay vào giữa lông mày anh ta và nói: “Muốn túi cũng được, tao sẽ cho mày một viên đạn.”
Vương Cường tè cả ra quần.
Sau đó lập tức thu dọn đồ đạc và vội vã trở về nước, từ đó về sau không bao giờ dám vào quần đảo Marat nữa.
Nhưng anh ta vẫn còn bất động sản ở đó, ngôi nhà đó, bất kể vị trí, giá cả hay kết cấu anh ta đều rất thích.
Muốn bán nhưng lại không nỡ vì vậy, luôn vì chuyện này mà do dự.
Hiện tại nhìn thấy Đại Hồ Tử giống như thần ôn thần, cung kính với Tần Thiên như vậy, anh ta không thể tin vào mắt mình.
Trước đó, anh ta cho rằng Tần Thiên chỉ là một nhân vật nhỏ. Tương tự như sát thủ, môi giới, v.v., dựa vào giao thiệp trung gian với các nhân vật lớn để thu được một số lợi ích.
Bây giờ, anh ta phải đánh giá lại năng lực của Tần Thiên rồi.
"Chuyện đó" Anh ta nuốt khan nói: "Đại Hồ Tử, ông còn nhận ra tôi không?"
"Ông có thực sự sẵn lòng giúp tôi không?"
Đại Hồ Tử trịnh trọng nói: “Là bạn của Tần tiên sinh thì chính là khách quý của tôi.”
"Anh có thể đến đây định cư bất cứ lúc nào, tất cả do tôi phụ trách, quần đảo Marat là quê hương thứ 2 của anh."
Vương Cường thở phào nhẹ nhõm, chuyện đã đến nước này, anh ta cũng không còn phải cân nhắc gì nữa.
"Anh Tần, tôi nghe lời anh!"
"Tôi sẽ bán cho anh 90% cổ phần của Tinh Đồ!"
Tần Thiên cười nói: "Vương tổng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."
"Nói thật, nếu không phải anh đối với vợ con khá tốt, hôm nay tôi cũng sẽ không cho anh kết cục dễ chịu như vậy đâu."
"Ký vào đây."
"Ba trăm triệu, anh muốn chọn euro, đô la, bảng Anh hoặc nhân dân tệ đều được. Trong vòng hai ngày, tất cả sẽ được chuyển vào tài khoản của anh không thiếu một xu."
Tần Thiên lấy bản hợp đồng đã chuẩn bị từ lâu ra.
Vương Cường cảm ơn rối rít rồi vội vàng ký vào hợp đồng.
Nhìn thấy người nhận là tên Liễu Như Ngọc, anh ta sửng sốt một chút, thấp giọng nói: "Tôi hiểu rồi."
"Anh Tần, anh đến từ nhà họ An, tỉnh Nam Giang. Chỉ có nhà họ An mới có năng lực này."
"Chỉ có điều--"
Anh ta nghiêm trọng nói: “Anh Tần, có một câu tôi không biết có nên nói hay không.”
Tần Thiên cười lạnh: "Anh muốn nói nhà họ Triệu sẽ lấy lý do này mà tấn công Nam Giang đúng không?"