Vừa dứt lời, "vèo" một cái, phía sau lưng anh ta đã trúng một đao, sâu đến nỗi thấy cả xương.
Nhiếp Thanh Long kêu lên một tiếng đau đớn, suýt nữa té ngã. Nhưng mà anh ta biết rõ, mình không thể gục ngã được. Vì một khi gục ngã là sẽ bị loạn đao chém chết.
Đây không phải điều quan trọng nhất.
Mà quan trọng nhất là một khi anh ta ngã xuống rồi, sẽ không thể kìm chân những tên này lại nữa, như vậy thì những tên này sẽ rảnh tay, đuổi theo giết Trần Nhị Cẩu.
Cho nên, anh ta nhất định phải chống cự.
Cố gắng hết sức câu kéo nhiều thời gian hơn cho Trần Nhị Cẩu.
"Giết nó!"
"Riêng tên này cũng có giá năm trăm triệu đô la Mỹ, chúng ta chia đều!"
"Xông lên!" Những tên sát thủ kia cũng đỏ cả mắt.
Lúc này đây, trong mắt bọn chúng, Nhiếp Thanh Long không phải một người, mà là một đống đô la sáng lấp lánh.
Bọn chúng điên cuồng.
Máu chảy càng lúc càng nhiều, Nhiếp Thanh Long cũng cảm thấy tinh thần của mình mỗi lúc một mê man.
Trước mắt anh ta bắt đầu xuất hiện những hình ảnh đè lên nhau, dường như có nhiều vô số những tên sát thủ, vô số dao rựa đang bổ về phía anh ta.
"Nhị Cẩu, thủ lĩnh, thứ lỗi cho người anh em này phải đi trước một bước, chúng ta vĩnh việt."
"Kiếp sau, Nhiếp Thanh Long tôi vẫn muốn tìm đến mọi người, kết làm anh em!"
Anh ta mặc niệm một câu trong tim, rồi mỉm cười nhắm mắt.
Ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, đám sát thủ đang xông lên đột nhiên chạy toán loạn.
Bọn họ sợ hãi xoay người lại đối mặt với kẻ thù. Sau lưng bọn chúng, một người đàn ông trông như hung thần ác sát đang vung đao chém giết.
"Lão Nhiếp, cố lên!"
"Phải đi cùng nhau!"
Hai mắt Trần Nhị Cẩu đỏ như máu, tựa như ác quỷ địa ngục xuất hiện.
Tinh thần của Nhiếp Thanh Long chấn động, anh ta nhặt đao lên lần nữa.
Anh ta tức giận nói: "Nhị Cẩu, anh điên à? Còn không mau đi đi!"
"Không cần lo cho tôi, đi đi!"
Trần Nhị Cẩu cười ha ha: "Lão Nhiếp, anh cảm thấy liệu tôi có đi không?"
"Nếu là anh, thì anh có đi không?"
"Bây giờ, chúng ta phải phối hợp trong ngoài, giết sạch bọn khốn này!"
Nhiếp Thanh Long đã hiểu, sở dĩ lúc nãy Trần Nhị Cẩu xông lên sườn núi phía tây không phải vì để chạy trốn.
Mà là để vòng ra phía sau những tên sát thủ này, để phối hợp tấn công trong ngoài.
Ngay từ ban đầu, Trần Nhị Cẩu đã không có ý định chạy trốn một mình.
Hốc mắt Nhiếp Thanh Long ướt đẫm nước mắt. Một dòng nước ấm chảy ra trong lòng, sưởi ấm toàn thân anh ta.
Lúc này đây, anh ta như một vị thần hỗ trợ. Gào to một tiếng, rồi xông lên, dùng một đao chém bay một tên trong số đó.
Hai người bộc phát sức mạnh to lớn, giao chiến với những tên sát thủ này một lần nữa.
Ở trên một tảng đá cao, tên Độc Sư mặc đồ đen lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện.
Lúc Trần Nhị Cẩu phá vòng vây từ phía tây, nếu hắn ta ra tay lúc ấy thì Trần Nhị Cẩu đã chết từ lâu rồi.
Sở dĩ hắn ta không làm như vậy, thậm chí cố tình để lại một lỗ hổng, thả Trần Nhị Cẩu đi, cũng là vì muốn nhìn thử xem liệu Trần Nhị Cẩu có chạy trốn một mình thật hay không.
Bây giờ, nhìn thấy thế này, trong mắt hắn ta có vẻ lay động.
"Không hổ là người của Thần Vương Điện, vô cùng nghĩa khí."
"Tần Thiên, bây giờ đến cả tao cũng hơi hâm mộ mày, vì tìm được những tên thuộc hạ tốt như thế."
Nói rồi, ánh mắt của hắn ta lại nhìn về phía đằng xa.
Trong bầu trời đầy gió tuyết, dường như hắn ta đã nhìn thấy một bóng người đang gào thét lao tới.
Ánh mắt của hắn ta lại hiện lên vẻ nghiền ngẫm sâu xa.
Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long chỉ là mồi như của hắn ta. Con cá lớn hắn ta muốn câu, sắp đến rồi đây.