Nhớ tới vừa rồi còn cậy già lên mặt giáo huấn Tần Thiên, lão đầu áy náy tự bạt tai mình.
……
Trên đường trở về, Tô Tô ngồi ở ghế lái phụ, không nói một lời.
Thỉnh thoảng nhìn Tần Thiên một cái, trong mắt của cô có chút xa lạ nhìn người đàn ông này.
Hiện tại cô cũng đã khẳng định mình nhìn lầm người đàn ông này.
“Thì ra không cởi quần áo cũng có thể trị bệnh... " Cô phẫn nộ nói.
Nhớ tới người đàn ông này nhất định phải cởi sạch quần áo trên người mới trị liệu cho cô, trên gò má cô đỏ ửng, giống như hoa đào tháng ba.
Tần Thiên nhất thời nhìn đến si mê.
“Sắc du côn!" Tô Tô cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn trong lòng hoảng loạn, tức giận mắng một cái.
Tần Thiên lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng nói: "Tình hình của nhị gia gia và em không giống nhau.”
“Có chỗ nào không giống?" Tô Tô không phục phản bác lại.
"Ông ấy bị một chân còn em bị hai chân."
“Ông ấy bị thương là do người ta dùng gậy đánh thẳng vào đùi, còn em là từ trên lầu nhảy xuống bị thương toàn thân.”
“Tô Tô em phải tin anh...”
“Đừng nói nữa!" Tô Tô có chút thẹn thùng nghiêng đầu, mãi cho đến khi về đến nhà, không nói thêm một lời.
Lúc xuống xe, Tần Thiên giống như trước, ôm cô từ ghế lái phụ.
Ánh mắt cô né tránh, không giám nhìn thẳng mặt Tần Thiên.
“Hai đứa về rồi đấy à?”
“Mau vào đi, mẹ chúc mừng cho hai đứa.”
"Mẹ cũng có tin tức tốt muốn nói cho hai đứa!"
Hóa ra Dương Ngọc Lan liên lạc với các thương hộ tiêu thụ trước đó, đối phương đã đồng ý có thể tiếp tục hợp tác.
Nguồn hàng có, nguồn tiêu thụ có, thật sự là tương lai sáng lạng!
Vì vui mừng Dương Ngọc Lan và Tô Tô thương lượng lễ khai trương công ty định vào ba ngày sau.
Đây cũng coi như là một tuyên bố chính thức đối với mọi người trong ngành.
Chỉ là thần sắc Tô Tô vẫn có chút quái dị, Dương Ngọc Lan còn tưởng rằng cô còn đang bài xích Tần Thiên, nhịn không được khuyên giải:
“Tô Tô, hiện tại chắc con biết rõ Tần Thiên là thật sự đối tốt với con?”
“Hơn nữa chúng ta có thể đi đến ngày hôm nay, không thể thiếu sự hỗ trợ của Tần Thiên, hai đứa đã sớm là vợ chồng hợp pháp.”
“Con phải biết....”
“Mẹ, con mệt rồi, về phòng trước.”
Tô Tô cắt đứt lời Dương Ngọc Lan, tự mình đẩy xe lăn đi vào phòng.
Đến cửa, lại tựa hồ lơ đãng nói: "Mẹ, đêm nay con muốn yên tĩnh một mình.”
“Mẹ về phòng mình ngủ đi.”
Cho tới nay vì để chăm sóc cố Tô Tô, hai mẹ con đều ngủ ở trên một cái giường.
Dương Ngọc Lan không dám làm trái lời chỉ đành nghe theo.
Bà sợ Tần Thiên nghĩ nhiều, an ủi nói: "Dù sao Tô Tô cũng là bệnh nhân, cậu đừng để bụng.”
“Yên tâm đi mẹ.”
Ba người, mỗi người một tâm sự, vào ba gian phòng khác nhau.
Đến nửa đêm, đất trời tĩnh lặng. Tần Thiên đang ngồi xếp bằng trên giường vận công, nghe thấy điện thoại di động vang lên.
Hắn vội vàng cầm lên nhìn thì ra là tin nhắn do Tô Tô gửi đến.
Nội dung chỉ có hai chữ: "Lại đây.”
Phản ứng đầu tiên của Tần Thiên là có phải Tô Tô đã xảy ra chuyện gì hay không?
Phòng của cô bao gồm cả nhà vệ sinh đều cố gắng bài trí tiện nhất cho cô, Tô Tô dựa vào hai tay có thể chăm sóc cho mình.
Nhưng mà, dù sao cũng không quá thuận tiện.
Hắn vội vàng ra cửa, vọt vào phòng Tô Tô.
Trong phòng, một mảnh tối tăm không có ánh sáng.
“Tô Tô, em làm sao vậy?”