Phụt! Phụt!
Sau hai dòng máu bắn vọt ra, phần ngực trước và phần lưng của Diệp Thành đều bị một nhát kiếm đâm xuyên.
Cút!
Diệp Thành tay cầm Bá Long Đao, cứ thế di chuyển nhanh thoăn thoắt, khiến cho hai kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đang tiếp cận từ phía trước và sau mình phải lùi về sau.
Phụt!
Diệp Thành phun ra cả miệng máu, hắn lảo đảo.
Nhát kiếm của hai kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mang theo sát khí mạnh tuyệt đối, lúc này đang tàn sát cơ thể hắn, phá huỷ kinh mạch và xương cốt của hắn, hoá giải tinh nguyên trong cơ thể hắn, đến cả vết thương cũng hiện lên u quang, kể cả một người có khả năng phục hồi bá đạo nhờ có Hoang Cổ Thánh Thể như Diệp Thành thì cũng không thể làm liền vết thương nhanh chóng được.
“Đường đường ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà lại đi đánh lén”, Diệp Thành nhìn hai người trước mặt với ánh mắt lạnh lùng.
Kẻ bên trái hắn từng gặp trước đây, ông ta từng xuất hiện bên ngoài hố thần, là một Thái Thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện, ông ta mặc huyết bào, khí tức lạnh lùng, đôi mắt u ám khiến người ta nhìn không thấy đáy.
Lại nhìn sang bên phải, lão già này mặc hắc bào, và đôi mắt cũng hết sức u ám.
“Ân Trụ?”, Diệp Thành có thể nhìn thấu được người mặc huyết bào là ai, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Thái Thượng lão tổ của Chính Dương Tông - Ân Trụ sao?
Hay lắm, vì mục tiêu chung, Chính Dương Tông và Thị Huyết Điện vốn đối đầu lại bắt tay nhau, nếu không thì cho dù là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng khó có thể khiến Diệp Thành bị thương.
“Có thể đánh bại được Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể, ngươi không nên sống trên đời này”, nghe tiếng gằn của Diệp Thành, lão già mặc huyết bào bật cười tôi độc.
“Cho nên ngươi chỉ có thể chết”, Ân Trụ nhếch miệng cười tôi độc.
“Muốn giết ta thì phải trả giá”, Diệp Thành loạng choạng, hắn lạnh lùng nhìn cả hai người kia.
“Ta lại muốn xem xem một tên ở cảnh giới Linh Hư lấy đâu ra khẩu khí lớn đến vậy?”, lão già mặc huyết bào lập tức vung tay, bàn tay quắt queo bạt về phía Diệp Thành, trong lòng bàn tay còn có một đạo phù văn huyết sắc hiển hiện.
Thấy vậy, Diệp Thành vung Bá Long Đao, đao mang dài năm trượng loé sáng, bá đạo tuyệt đối.
Bang!
Bàn tay của lão già mặc huyết bào hết sức rắn rỏi, một đao của Diệp Thành chém xuống như chém phải đá, hắn phụt máu lùi về sau.
Cửu Chuyển Linh Thiên Ấn!
Diệp Thành còn chưa đứng vững thì đòn công kích của Ân Trụ đã tới, ông ta quần lâm cửu thiên, ấn tay xuống, một đạo chưởng ấn khổng lồ giáng từ trên trời xuống, còn chưa đánh tới phía Diệp Thành mà mặt đất đã nứt lìa, vết nứt cứ thế kéo dài.
Sau hai dòng máu bắn vọt ra, phần ngực trước và phần lưng của Diệp Thành đều bị một nhát kiếm đâm xuyên.
Cút!
Diệp Thành tay cầm Bá Long Đao, cứ thế di chuyển nhanh thoăn thoắt, khiến cho hai kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đang tiếp cận từ phía trước và sau mình phải lùi về sau.
Phụt!
Diệp Thành phun ra cả miệng máu, hắn lảo đảo.
Nhát kiếm của hai kẻ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mang theo sát khí mạnh tuyệt đối, lúc này đang tàn sát cơ thể hắn, phá huỷ kinh mạch và xương cốt của hắn, hoá giải tinh nguyên trong cơ thể hắn, đến cả vết thương cũng hiện lên u quang, kể cả một người có khả năng phục hồi bá đạo nhờ có Hoang Cổ Thánh Thể như Diệp Thành thì cũng không thể làm liền vết thương nhanh chóng được.
“Đường đường ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà lại đi đánh lén”, Diệp Thành nhìn hai người trước mặt với ánh mắt lạnh lùng.
Kẻ bên trái hắn từng gặp trước đây, ông ta từng xuất hiện bên ngoài hố thần, là một Thái Thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện, ông ta mặc huyết bào, khí tức lạnh lùng, đôi mắt u ám khiến người ta nhìn không thấy đáy.
Lại nhìn sang bên phải, lão già này mặc hắc bào, và đôi mắt cũng hết sức u ám.
“Ân Trụ?”, Diệp Thành có thể nhìn thấu được người mặc huyết bào là ai, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Thái Thượng lão tổ của Chính Dương Tông - Ân Trụ sao?
Hay lắm, vì mục tiêu chung, Chính Dương Tông và Thị Huyết Điện vốn đối đầu lại bắt tay nhau, nếu không thì cho dù là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng khó có thể khiến Diệp Thành bị thương.
“Có thể đánh bại được Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể, ngươi không nên sống trên đời này”, nghe tiếng gằn của Diệp Thành, lão già mặc huyết bào bật cười tôi độc.
“Cho nên ngươi chỉ có thể chết”, Ân Trụ nhếch miệng cười tôi độc.
“Muốn giết ta thì phải trả giá”, Diệp Thành loạng choạng, hắn lạnh lùng nhìn cả hai người kia.
“Ta lại muốn xem xem một tên ở cảnh giới Linh Hư lấy đâu ra khẩu khí lớn đến vậy?”, lão già mặc huyết bào lập tức vung tay, bàn tay quắt queo bạt về phía Diệp Thành, trong lòng bàn tay còn có một đạo phù văn huyết sắc hiển hiện.
Thấy vậy, Diệp Thành vung Bá Long Đao, đao mang dài năm trượng loé sáng, bá đạo tuyệt đối.
Bang!
Bàn tay của lão già mặc huyết bào hết sức rắn rỏi, một đao của Diệp Thành chém xuống như chém phải đá, hắn phụt máu lùi về sau.
Cửu Chuyển Linh Thiên Ấn!
Diệp Thành còn chưa đứng vững thì đòn công kích của Ân Trụ đã tới, ông ta quần lâm cửu thiên, ấn tay xuống, một đạo chưởng ấn khổng lồ giáng từ trên trời xuống, còn chưa đánh tới phía Diệp Thành mà mặt đất đã nứt lìa, vết nứt cứ thế kéo dài.