Mỗi tốp đi lên đều mang theo linh dược.
Diệp Thành cũng không từ chối, có tác dụng hay không thì cũng là tấm lòng, điều này làm trái tim già cỗi của hắn ấm áp hẳn.
Tất nhiên hắn cũng không keo kiệt, hắn đã càn quét bí thuật pháp khí suốt dọc đường mấy trăm năm, nên gặp ai cũng tặng, nhưng hắn tặng có chọn lọc đàng hoàng.
Ví như người như Cổ Tam Thông thì đưa bản vẽ trận pháp.
Người như Đan Thành thì đưa ý cảnh luyện đan.
Người như sát thủ Địa Hoàng thì đưa bí thuật ám sát,
Tuy là gần giống, sắp sửa, cũng ngang ngửa phế nhân nhưng hắn vẫn lo lắng chu toàn.
Hắn lại ngồi xếp bằng, ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì.
Màn đêm rơi xuống, một bóng hình xinh đẹp đáp xuống Ngọc Nữ Phong.
Nàng mặc bộ váy trắng đầy tiên khí, như tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian, búi tóc đen như sóng nước, từng sợi đều toả ra thần quang, dưới ánh trăng mang theo vẻ đẹp mộng ảo.
Đây là Sở Linh Ngọc, kiếp trước là thánh nữ thế gia Bắc Sở Thiên Tông, kiếp này là đồ để Chư Thiên Kiếm Thần.
Khi Diệp Thành tìm được nàng, hắn cũng chưa tìm được phụ thân của nàng – Sở Thương Tông, à, là Thiên Trưởng Thượng Tổ đấy!
Kiếp này của nàng càng thêm xuất sắc, đệ tử chân truyền của Kiếm Thần, nói thế nào cũng không đơn giản.
“Chẳng biết tại sao khi thấy ngươi của hôm nay già nua như vậy lại khiến ta nhớ tới Hồng Trần!”. Sở Linh Ngọc đi tới, trong tay cầm viên linh châu, cho nó dung hợp vào mi tâm của Diệp Thành.
“Trong mắt ngươi, từ đầu tới cuối, ta đều chỉ là cái bóng của hắn!”, Diệp Thành lắc đầu mỉm cười, không phản kháng.
Sở Linh Ngọc cười khẽ, thu tay lại.
“Nhiều người như vậy, người ta xem trọng nhất vẫn là ngươi!”, Diệp Thành lấy một thanh kiếm đỏ từ trong túi đựng đồ.
Kiếm đỏ vang lên âm thanh, kiếm khí bức người, còn có đạo tắc vờn quanh, bên trên thân kiếm khắc đầu ký hiệu cổ xưa, vừa thấy là biết nó phi phàm.
“Kiếm Chuẩn Đế Phần Tịch, chắc ngươi cũng nhận ra!”. Diệp Thành đưa kiếm cho Sở Linh Ngọc: “Mong là nó sẽ có được vinh quang xứng đáng với nó khi ở trong tay ngươi”.
Sở Linh Ngọc không từ chối, thuận tay nhét vào túi đựng đồ, chậm rãi xoay người, mỗi một bước đi thì thân thể cũng mờ ảo dần, cuối cùng chỉ còn lại một âm thanh mơ hồ: “Thanh kiếm ngươi đưa sẽ nhuốm đầy máu của kẻ thù!”
“Ta tin!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, ho ra máu trên lòng bàn tay, tuổi thọ của hắn lại mất đi một phần.
Sau đó người đi lên đều có đôi có cặp: Vi Văn Trác – Đông Phương Ngọc Yên, Nam Cung Tử Nguyệt – Triệu Tử Vân...
Hứa Tiên và Bạch Tố Tố cũng tới, dẫn theo con của họ, Diệp Thành nhớ là hình như tên là Hứa Sĩ Lâm.
Một nhà này cũng rất thú vị, một xà yêu một nhân tu, một đứa con nửa người nửa yêu, ai cũng đáng sợ.
Đặc biệt là Hứa Sĩ Lâm, năm đó gặp mặt chỉ là một cậu nhóc, hơn hai trăm tuổi mà đã là Chuẩn Thánh.
Năm ấy hắn ta kéo ra cả biển sao bao vây chùa Kim Sơn, tác thành cho cặp đôi có tình, giờ nhớ lại cũng coi như thiện duyên.
Người một nhà rất biết ơn, hơn hết là áy náy.
Năm xưa đại náo Phật Đà Tinh cũng là một nguyên do khiến Diệp Thành bị trấn áp dưới Ngũ Chỉ Sơn, từ khi ấy, hắn đã chọc vào nhà Phật, đến trăm năm sau mới bị Phật Tổ phong ấn.
Đêm càng khuya, Đại Sở Hoàng Yên cũng tới, bên cạnh còn có Ninh Thải Thần với dáng vẻ của một tú tài.
Thấy hai người, hai mắt Diệp Thành không khỏi sáng lên.
Đại Sở Hoàng Yên chính là Cửu Vĩ hoàng tộc, sức mạnh của cô ta là thứ không thể nghi ngờ, dù là kiếp trước hay kiếp này, đều là nhân vật lợi hại.
Ngược lại, Ninh Thải Thần cũng khiến Diệp Thành bất ngờ vì sự xuất sắc của hắn, khí tức mịt mờ nhưng không hề thua Đại Sở Hoàng Yên, trông như người phàm, khí chất bình thản.
Huyết mạch bình thường, không căn nguyên Thần Tàng, hai trăm năm trước mới bắt đầu tu đạo nhưng có thể sánh vai với Đại Sở Hoàng Yên, dùng mông nghĩ cũng biết thiên phú của hắn ta kinh khủng cỡ nào.
“Tiểu sinh gặp qua anh vợ!”. Ninh Thải Thần mỉm cười, chắp tay hành lễ, vẫn là người trọng lễ nghĩa, tuy là tu sĩ vẫn không quên lễ nghi tú tài.
“Ta không dám nhận anh vợ, gọi huynh là được!”. Diệp Thành cười khan một tiếng, tiếng gọi anh vợ này làm hắn không được tự nhiên.
“Năm đó còn phải cảm ơn huynh đã tác thành mới không có tiếc nuối!”
“Không thi đậu trạng nguyên nhưng tu luyện lại xuất sắc quá nhỉ!”
“Nhờ anh vợ dạy dỗ tốt quá!”. Ninh Thải Thần cười nói.
Hai người nói chuyện, Đại Sở Hoàng Yên đứng cạnh, giữ im lặng không nói một câu.
Khoảng mười giây sau, cô ta mới tiến lên, vẫn không nói gì, chỉ đưa một cái túi thơm cho Diệp Thành.
Túi thơm tinh xảo, bên trên có khắc chữ của tộc Hồ.
Diệp Thành kinh ngạc, lật qua lật lại để xem xét.
“Hồ Tiên Nhi chết rồi!”, cuối Đại Sở Hoàng Yên cũng lên tiếng: “Trước khi đi còn ôm bức hoạ của ngươi!”
Nghe vậy, cơ thể già cỗi của Diệp Thành không khỏi run rẩy.
Hiện tại, không cần truy hỏi tỉ mỉ thì hắn cũng biết nguyên nhân bên trong, túi thơm này của Hồ Tiên Nhi.
Nó cũng có thể coi như di vật, chứa đựng một câu chuyện xưa.
Một đoạn ký ức xưa cũ từ từ hiện lên trong đầu hắn, đó là cảnh hắn và Hồ Tiên Nhi đại chiến thụ yêu.
Chúc phúc của hồ ly đã được nàng ấy gieo xuống vào hai trăm năm trước, tiêu tốn sức mạnh luân hồi chín kiếp.
Nếu không có chúc phúc bảo vệ, hắn đã bị Trí Dương giết rồi.
Đây là nhân quả trong âm thần, hắn cứu nàng một mạng, nàng trả hắn một mạng, không ai nợ ai.
Nhân quả này cũng tan thành mây khói theo cái chết của nàng.
Diệp Thành mở túi thơm, bên trong có một chiếc bùa bình an, bên trên có hai chữ xinh đẹp: Diệp Thành.