Rồi nhìn quầy hàng hai bên, thứ họ bán đều là đồ vật kỳ lạ quý hiếm mà kỳ quái, có xương người, có tràng hạt hay cỏ cây đen thui, dù sao thì trong đống bình bình lọ lọ kia, cái gì cần cũng có.
Họ nhìn tới nhìn lui, người đi đường, chủ quầy đều vô thức liếc nhìn họ, ánh mắt không bình thường.
“Đều có nguyên thần, là dân bản xứ hết?”, Triệu Vân nhướng mày,
“Chắc là thế!”, Diệp Thành nhìn suốt dọc đường, cảm thấy kỳ lạ.
Thành cổ ở âm phủ thì náo nhiệt hơn phố phương tại dương gian, tại dương gian có cái gì, ở đây đều có, không hề thiếu bất cứ loại gì.
Điều duy nhất làm hắn khó chịu là chỗ này quá u ám, làm người ta thấy áp lực, cảm giác như bị một tấm màn đen thui che đậy vậy.
“Mua đồ ở đây cần trả tiền không?”, Triệu Vân chọt Diệp Thành: “Người nhà đốt giấy tiền, dùng ở đây được không?”
“Không biết!”, Diệp Thành gãi đầu, hắn cũng đang nghĩ việc này, nếu thật là thế thì đúng là mới lạ.
Nói rồi hai người tới trước một quầy hàng.
Chủ quầy là một ông lão râu rậm rạp, đang cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, tóc che hết nửa mặt rồi.
“Đồ tốt!”, hai người tiến lên, chọn lựa ở quầy hàng, đều là đồ vàng mã, không biết có dùng được ở trần gian không.
“Trả minh thạch, không có minh thạch thì biến qua một bên chơi đi!”, ông lão nói, liếc hai người.
“Cái gì là minh thạch?”, hai người đồng loạt nhìn ông lão.
Ông lão không đáp, lấy một thanh đao ra từ trong ngực.
“Ối ối ối! Gì thế, sao lại động tay thế?”, Diệp Thành và Triệu Vân quay đầu bỏ chạy, hiển nhiên là ông lão định xử họ mà.
“Cút!”, ông lão trừng mắt dựng râu, nét mặt già nua u ám.
“Người chỗ các ngươi hung dữ thế!”, Triệu Vân liếc mắt tặc lưỡi.
“Chỗ chúng ta tính cách hung hãn, không hợp là đánh thôi!”, Diệp Thành vuốt mũi, cảm thấy xấu hổ.
“Minh thạch mà ông già kia nói chắc là tiền rồi!”
“Tìm người cướp hai cái, nghiên cứu một chút xem có từng thấy không!”
“Xin chào Mạnh Bà!”, hai người đang nói chuyện thì có âm thanh truyền tới từ một hướng làm Diệp Thành vểnh tai lắng nghe.
Nhìn sang thì thấy một bà lão đang chống gậy đi tới, chân run lưng còng, có chút lạnh nhạt.
Đó không phải là Mạnh Bà bên cầu Nại Hà à?
Diệp Thành vui vẻ chạy tới trước mặt Mạnh Bà, suýt chút nữa tông vào người ta.
Mạnh Bà ngước mắt, thấy là Diệp Thành thì khoé miệng giật giật.
“Mạnh Bà, còn nhớ ta không?”, Diệp Thành xoa tay cười, hàm răng trắng sáng lộ ra.
Hắn không cười thì đỡ, hắn cười xong thì gương mặt già nua của Mạnh Bà đen nhánh như thể sắp chửi má nó rồi.
“Mạnh Bà còn nấu canh không, cho ta một chén đi!”, Diệp Thành mặt dày, còn muốn canh Mạnh Bà.
“Hết rồi!”. Mạnh Bà mắng thầm rồi xoay người.
“Đừng mà! Bà là thần cầu Nại Hà, sao có thể không nấu chứ?”
“Ta không phải thần cầu Nại Hà, cũng không có canh Mạnh Bà!”
“Không phải thần cầu Nại Hà?”, Diệp Thành sửng sốt một chút, thăm dò đối phương: “Bị cách chức rồi à?”
Mạnh Bà hít sâu một hơi, không muốn mắng người nữa mà muốn đánh người đây!
Ngươi còn mặt mũi hỏi hả, nếu không có tên khốn ngươi uống sạch trăm chén canh Mạnh Bà của ta, nhiễu loạn luân hồi thì sao ta bị huỷ thần vị chứ? Đều do tên súc sinh ngươi hại ta.
Còn muốn công thức canh Mạnh Bà à, sao ngươi không chết đi hả?
Thấy hai mắt Mạnh Bà bốc lửa, Diệp Thành cũng hiểu ra, cười khan một tiếng, thì ra việc này có liên quan tới hắn.
Mạnh Bà không đếm xỉa tới hắn mà chống gậy rời đi.
Diệp Thành ho khan, vốn dĩ hắn muốn tới mượn vài khối minh thạch nhưng giờ đúng là không thể mở miệng, bà ta không đánh người là đã không tệ rồi.