Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn phát hiện vân hải này là vô biên, với thần thức và tầm nhìn của hắn mà cũng không thể nhìn thấy điểm tận cùng, hoặc là có sức mạnh bí ẩn nào đó đã ngăn cản thần thức và tầm nhìn Tiên Luân của hắn.

Nhìn một lúc, mắt trái của Diệp Thành chậm rãi nheo lại, bởi vì hắn nhìn thấy cảnh tượng rất kỳ dị. Hắn thấy biển máu, sấm sét, sông núi, cung điện lầu các, tiên nữ đang nhảy múa, tiên cảnh lộng lẫy tươi đẹp…

Nhưng những cảnh tượng hắn vừa thấy bỗng dưng biến mất, khi nhìn lại lần nữa thì cảnh tượng đã thay đổi, hơn nữa từng hình ảnh kỳ dị đan xen, mỗi lần một khác, như ảo thuật.

“Huyễn cảnh”, Diệp Thành chau mày.

“Ta có cảm giác sợ hãi trong lòng”, Cơ Tuyết Băng nhíu mày thì thầm.

“Ta cũng vậy”, Diệp Thành hít sâu một hơi, sức mạnh đồng tử Tiên Luân vẫn chưa hồi phục đã lại phải ngưng tụ, tập trung vào một điểm, hắn lại nhìn vào vân hải.

Lần này hắn gạt ảo ảnh những lớp mây và sương mù sang một bên, nhìn thấy nơi sâu hơn.

Grừ! Grừ! Grừ! Grừ!

Hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng gầm thét hùng dũng của dã thú, nhìn thấy một cảnh thần kỳ, nơi đó màu sắc sặc sỡ, thần huy chói lọi, dưới sự đan xen của thiên âm đại đạo, hắn thấy mấy con cự thú hư ảo, ồ không, chính xác hơn là tứ đại thần thú, thần long bay lượn, phượng hoàng gào thét, bạch hồ gầm rú, huyền vũ mở đường, chúng đang tung hoành trong vân hải cuồn cuộn này.

Mở!

Diệp Thành khẽ hô, khoé mắt trái ứa máu, sức mạnh đồng tử Tiên Luân ngưng tụ gần một lần nữa gạt từng lớp ảo ảnh sang một bên, một thanh kiếm lơ lửng xuất hiện trước mắt hắn, nó không thần mang vạn đạo như hắn nghĩ mà cực kỳ bình thường, giản dị.

Phụt!

Diệp Thành phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi lại bốn năm bước rồi nửa quỳ trên đất, mà Tiên Luân Nhãn cũng không phát huy tác dụng nữa.

Phụt!

Cùng lúc đó, đạo thân Tinh Thần ở Bắc Sở xa xôi cũng phun ra một ngụm máu, đang bay trên trời bỗng rơi khỏi khoảng không.

Phụt! Phụt!

Sau đó, phân thân cuối cùng ở Chính Dương Tông của Diệp Thành cũng hoá thành tro bụi, mà phân thân cuối cùng ở hoang mạc cũng đồng thời hoá thành hư vô.

Không chỉ vậy, linh hồn thể của Thái Hư Cổ Long to lớn ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông xa xôi cũng run rẩy kịch liệt, sức mạnh linh hồn dồi dào bỗng chốc bị tiêu tan rất nhiều.

Hự!

Bên này, Diệp Thành đau đớn rên lên, tay che mắt trái, còn có thể nhìn thấy máu đen trào ra từ ngón tay, mà bộ dáng của hắn càng thêm đáng sợ, miệng, mũi, tai đều chảy máu, thân xác thánh thể cường đại cũng đầm đìa máu tươi, tinh khí, chân nguyên trong cơ thể cũng bị sức mạnh kỳ dị hoà tan.

Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng vội vàng đi tới, cảnh tượng đột ngột này khiến mặt cô ta thoáng chốc tái nhợt.

“Đừng chạm vào ta”, Diệp Thành hô lên, máu không ngừng tuôn ra từ miệng, thánh thể liên tục nứt ra, máu vàng chảy ra ào ào, hắn trở thành người máu.

Nhưng hắn vẫn nói muộn, vì Cơ Tuyết Băng đã đặt tay lên vai hắn, muốn giúp hắn chữa lành vết thương.

Nhưng vừa chạm vào cơ thể Diệp Thành, cô ta đã bị sức mạnh vô hình tràn ra từ cơ thể Diệp Thành đẩy lùi, với tu vi và thực lực của Cơ Tuyết Băng mà tay cô ta cũng bị thương, máu me nhơ nhuốc.

Trấn áp!

Diệp Thành gầm lên, gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh cho nó lơ lửng trên đầu, khí hỗn độn trút xuống như thác nước, hắn dùng binh khí bản mệnh để trấn áp chính mình.

Lúc này cơ thể hắn mới ngừng run rẩy, sức mạnh vô hình bí ẩn mà mạnh mẽ kia từ từ tiêu tán.

Giờ phút này, đất trời chìm vào im lặng chết chóc.

Trước vân hải kỳ lạ, Diệp Thành bị Hỗn Độn Thần Đỉnh áp chế đến ngất đi, Cơ Tuyết Băng bị đẩy lùi vài trượng, chật vật đứng dậy, lảo đảo bước tới.

Ù!

Hỗn Độn Thần Đỉnh tự động bảo vệ, ngăn cách cô ta và Diệp Thành, nó như có linh tính, như đang bảo vệ Diệp Thành, lại như không muốn Cơ Tuyết Băng vì lại gần Diệp Thành mà bị thương.

“Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra chứ?”, Cơ Tuyết Băng tái mặt, đưa mắt nhìn về vân hải cách đó nghìn trượng, vân khí như ẩn như hiện, vân hải như mộng như ảo, trong mắt cô ta như vực sâu không đáy, chỉ nhìn thoáng qua đã có cảm giác như tâm thần bị nuốt chửng.

Thái Hư Cổ Long bên này gian nan ngẩng đầu lên, nhưng hai mắt đã không còn nhìn thấy, sức mạnh long hồn vẫn đang tiêu tán.

“Kiếm… Kiếm Hiên Viên”, vẻ mặt Thái Hư Cổ Long đau đớn, nó nhìn vào hư vô với vẻ không thể tin được, giọng nói cũng run rẩy: “Không… Không ngờ Đế Kiếm Hiên Viên lại… lại ở Đại Sở”.

Haiz!

Nhìn thấy những cảnh này, Đông Hoàng Thái Tâm ở đại điện Thiên Huyền Môn xa xôi không khỏi thở dài: “Xem ra đôi lúc có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng không phải chuyện tốt, nhìn thấy thứ không nên thấy sẽ phải trả giá bằng máu”.

“Không ngờ kiếm Tru Tiên và kiếm Hiên Viên đều đang ở Đại Sở”, Phục Nhai ở bên cạnh tặc lưỡi nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Thánh chủ, rốt cuộc vùng đất này còn cất giấu bao nhiêu Đại Đế thần binh nữa?”

“Đừng hỏi điều không nên hỏi”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhạt nói: “Chuyện này ngoài tầm kiểm soát của chúng ta”.

“Vậy vân hải đó…”

“Một trong năm cấm địa của Đại Sở: Hoan hải”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK