“Mẹ kiếp, tính toán sai lầm!”, nghe ông già áo tím nói xong, Diệp Thành day mạnh đầu mày, hắn đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của hai người này.
Thấy Diệp Thành như vậy, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười tủm tỉm: “Xem ra chúng ta đoán đúng rồi!”
“Coi… Coi như là vậy đi”, Diệp Thành ho khan một tiếng, hắn vẫn đang day đầu mày, thầm nói lần này mình lại dùng tên người khác rồi, nhưng như vậy cũng tốt, thêm một thân phận, thêm một sự bảo đảm!
Nghĩ đến Tần Vũ, Diệp Thành bất giác mở cuộn giấy bảng Phong Vân ra, nhìn đến tên Tần Vũ đứng thứ chín mươi chín trong bảng. Những thông tin như thứ hạng, thế lực, cảnh giới tu vi của những người khác đều liệt kê rõ ràng, chỉ có tên này là để trống, ngoài tên ra thì không có gì nữa.
“Chẳng trách phía Hạo Thiên Thi Nguyệt nói hắn chưa từng lộ diện”, Diệp Thành bất giác sờ cằm: “Thông tin thân phận để trống!”
Nhưng điều Diệp Thành đang suy nghĩ lúc này là nếu Tần Vũ là luyện đan sư thì ngày đó hắn ta có đến tham gia đại hội đấu đan không? Nếu tham gia thì có phải bọn họ đã gặp nhau không?
Mọi chuyện đều là một ẩn sổ, nhưng Diệp Thành vẫn quyết định dùng tên này vài ngày, dù sao trong người hắn có Khi Thiên Phù Chú che giấu khí tức, có mặt nạ Quỷ Minh che mặt, không ai biết hắn là ai.
“Tần Vũ đạo hữu à, sao trên trán ngươi lại khắc chữ ‘thù’ vậy?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cuối cùng vẫn tò mò mà hỏi.
Đang suy nghĩ bị gián đoạn, Diệp Thành không khỏi cười khan, tìm bừa một lý do: “Khắc chơi thôi”.
Nhưng lời này của hắn làm sao lừa được Hạo Thiên Thi Nguyệt.
Cô thông minh như thế sao không đoán được, tàn nhẫn với bản thân, không tiếc gì khắc chữ ‘thù’ lên trán mà không có nguyên nhân gì mới lạ. Chàng thanh niên bên cạnh cô chắc chắn mang mối thù sâu sắc, khắc lên chữ ‘thù’ này cũng là để nhắc nhở bản thân mọi lúc mọi nơi.
Nhưng Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng không đi sâu vào vấn đề này, Diệp Thành đeo mặt nạ đã nói lên tất cả, hắn không muốn người khác tìm hiểu mình!
“Đến rồi”, ông già áo tím đã đứng dậy, chỉ vào nơi xa: “Tần Vũ tiểu hữu, đó chính là Hạo Thiên thế gia”.
Không cần ông ta nói, Diệp Thành cũng đã nhìn về phía đó.
Đó là một toà linh sơn xung quanh được bao phủ bởi mây và sương mù, núi non cây cối tươi tốt, toả sáng khắp nơi, thậm chí cách xa như vậy Diệp Thành dường như cũng có thể thấy tiên hạc bay múa trong đám mây.
Lòng Diệp Thành bất giác cảm thấy căng thẳng.
Hắn là nhi tử của Hạo Thiên Huyền Chấn, trong người chảy dòng máu của Hạo Thiên thế gia, nếu năm đó nương thân hắn theo Hạo Thiên Huyền Chấn tới đây thì có lẽ nơi này sẽ là nơi rõ ràng nhất trong ký ức của hắn.
Nhưng tạo hoá trêu người! Thân nương hắn không theo Hạo Thiên Huyền Chấn tới, mà trong ký ức của hắn cũng không có nơi này, chỉ có tuổi thơ bị vùi dập và những ký ức tàn khốc.
Trong khi nói chuyện, phi kiếm khỏng lồ đã bay vào linh sơn.
Mặc dù Diệp Thành không muốn nhìn nhưng vẫn không kiềm chế được mà đưa mắt nhìn tứ phương.
Linh sơn rất rộng, bên dưới ngọn núi là con dân của Hạo Thiên thế gia, bọn họ đều là người phàm, khai khẩn ruộng nương, giữa núi là các đệ tử bình thường, từng ngôi lầu các sừng sững giữa mây trời.
Thấy Diệp Thành như vậy, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười tủm tỉm: “Xem ra chúng ta đoán đúng rồi!”
“Coi… Coi như là vậy đi”, Diệp Thành ho khan một tiếng, hắn vẫn đang day đầu mày, thầm nói lần này mình lại dùng tên người khác rồi, nhưng như vậy cũng tốt, thêm một thân phận, thêm một sự bảo đảm!
Nghĩ đến Tần Vũ, Diệp Thành bất giác mở cuộn giấy bảng Phong Vân ra, nhìn đến tên Tần Vũ đứng thứ chín mươi chín trong bảng. Những thông tin như thứ hạng, thế lực, cảnh giới tu vi của những người khác đều liệt kê rõ ràng, chỉ có tên này là để trống, ngoài tên ra thì không có gì nữa.
“Chẳng trách phía Hạo Thiên Thi Nguyệt nói hắn chưa từng lộ diện”, Diệp Thành bất giác sờ cằm: “Thông tin thân phận để trống!”
Nhưng điều Diệp Thành đang suy nghĩ lúc này là nếu Tần Vũ là luyện đan sư thì ngày đó hắn ta có đến tham gia đại hội đấu đan không? Nếu tham gia thì có phải bọn họ đã gặp nhau không?
Mọi chuyện đều là một ẩn sổ, nhưng Diệp Thành vẫn quyết định dùng tên này vài ngày, dù sao trong người hắn có Khi Thiên Phù Chú che giấu khí tức, có mặt nạ Quỷ Minh che mặt, không ai biết hắn là ai.
“Tần Vũ đạo hữu à, sao trên trán ngươi lại khắc chữ ‘thù’ vậy?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cuối cùng vẫn tò mò mà hỏi.
Đang suy nghĩ bị gián đoạn, Diệp Thành không khỏi cười khan, tìm bừa một lý do: “Khắc chơi thôi”.
Nhưng lời này của hắn làm sao lừa được Hạo Thiên Thi Nguyệt.
Cô thông minh như thế sao không đoán được, tàn nhẫn với bản thân, không tiếc gì khắc chữ ‘thù’ lên trán mà không có nguyên nhân gì mới lạ. Chàng thanh niên bên cạnh cô chắc chắn mang mối thù sâu sắc, khắc lên chữ ‘thù’ này cũng là để nhắc nhở bản thân mọi lúc mọi nơi.
Nhưng Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng không đi sâu vào vấn đề này, Diệp Thành đeo mặt nạ đã nói lên tất cả, hắn không muốn người khác tìm hiểu mình!
“Đến rồi”, ông già áo tím đã đứng dậy, chỉ vào nơi xa: “Tần Vũ tiểu hữu, đó chính là Hạo Thiên thế gia”.
Không cần ông ta nói, Diệp Thành cũng đã nhìn về phía đó.
Đó là một toà linh sơn xung quanh được bao phủ bởi mây và sương mù, núi non cây cối tươi tốt, toả sáng khắp nơi, thậm chí cách xa như vậy Diệp Thành dường như cũng có thể thấy tiên hạc bay múa trong đám mây.
Lòng Diệp Thành bất giác cảm thấy căng thẳng.
Hắn là nhi tử của Hạo Thiên Huyền Chấn, trong người chảy dòng máu của Hạo Thiên thế gia, nếu năm đó nương thân hắn theo Hạo Thiên Huyền Chấn tới đây thì có lẽ nơi này sẽ là nơi rõ ràng nhất trong ký ức của hắn.
Nhưng tạo hoá trêu người! Thân nương hắn không theo Hạo Thiên Huyền Chấn tới, mà trong ký ức của hắn cũng không có nơi này, chỉ có tuổi thơ bị vùi dập và những ký ức tàn khốc.
Trong khi nói chuyện, phi kiếm khỏng lồ đã bay vào linh sơn.
Mặc dù Diệp Thành không muốn nhìn nhưng vẫn không kiềm chế được mà đưa mắt nhìn tứ phương.
Linh sơn rất rộng, bên dưới ngọn núi là con dân của Hạo Thiên thế gia, bọn họ đều là người phàm, khai khẩn ruộng nương, giữa núi là các đệ tử bình thường, từng ngôi lầu các sừng sững giữa mây trời.