Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Thành vẫn tưởng rằng thành chủ của Thiên Long Cổ Thành là một lão già đức cao vọng trọng, ít nhất cũng phải chừng Sở Thiên Tông của Thiên Tông thế gia, nào ngờ lại là một nữ nhân, vả lại còn là một nữ nhân tuyệt sắc.

“Tiểu hữu, mời đi bên này”, khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì giọng nữ nhân trong trẻo vọng lên từ phía mái đình giữa lòng hồ.

Diệp Thành vội sải bước đến, chân đạp trên mặt hồ, hắn tận dụng mặt nước hồ mà bay tới giữa mái đình giữa lòng hồ.

Thế nhưng hắn vừa tiếp xúc với mặt hồ thì cả mặt hồ mắt đầu dậy sóng.

Diệp Thành trở tay không kịp, lập tức bị nuốt trọn, vả lại còn chưa hết, trong dòng nước còn có tiếng xích sắt va chạm với nhau vang lên, nếu nhìn kĩ thì đó chính là những đoạn xích được bện lại từ dòng nước, lập tức quấn lấy đôi chân Diệp Thành và cấm cố hắn lại.


“Mẹ kiếp, ý gì đây?”, Diệp Thành mắng chửi, linh lực trong cơ thể cuộn trào.

Có điều, điều khiến hắn kinh ngạc đó chính là đoạn xích sắt kia không những có thể cấm cố hắn mà còn có sức mạnh thể hấp thu linh lực của hắn, chỉ trong thời gian không tới ba giây, linh lực trong cơ thể hắn cứ thế bị rút đi một nửa.

“Đây là thứ gì?”, Diệp Thành vùng vẫy liên tục, muốn tìm sự giúp đỡ từ phía thành chủ Thiên Long nhưng hắn nhận ra trước mặt chỉ là màn sương mờ nước mênh mông che khuất tầm nhìn.

“Làm gì thế không biết?”, Diệp Thành tức tối mắng chửi to hơn nhưng không nghe được âm thanh trả lời.

Vả lại điều khiến hắn cảm thấy khó hiểu hơn nữa nằm ở phía sau, sau khi linh lực bị rút đi, đến tuổi thọ và tinh nguyên cũng nhanh chóng bị thôn tính.

Thấy vậy, Diệp Thành đột nhiên biến sắc: “Mụ điên này muốn giết mình sao?”

Nghĩ thông điểm này, mắt Diệp Thành chợt lạnh lại, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn mở ra, nhanh chóng ngưng tụ Tiên Luân Đại Chiêu.

Ừm? Không đúng.

Diệp Thành lẩm bẩm, mắt hắn nheo lại nhìn thế giới mênh mang trước mặt: “Là hoan thuật?”

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành cười lạnh lùng, mắt trái khẽ nhắm lại.

Một giây sau đó, mắt trái của hắn đột nheien mở ra, còn có âm thanh vang lên: “Mở cho ta”.

Ngay lập tức, thế giới trước mặt hắn biến to lên, thế giới sương mờ tiêu tan, cơ thể cũng không còn bị ai hay xiềng xích nào kìm kẹp lại, thậm chí hắn căn bản còn không còn ở trên mặt hồ kia mà ở trong rừng đào.

“Hoan thuật thật mạnh”, Diệp Thành mặt mày tái mét một phen, trong đôi mắt hắn còn mang theo sự ngỡ ngàng vì vừa rồi hắn thật sự cảm nhận rõ ràng mình bị hút cạn sinh lực đến mức chỉ còn cái xác khô.

“Ngươi quả nhiên không hề đơn giản”, khi Diệp Thành còn đang thở dốc thì một giọng nói nữ nhân trong trẻo vang lên.

Nghe vậy, Diệp Thành mới nhìn tứ phía, ở cách đó không xa, nữ tử mặc tiên y màu trắng đang tưới nước cho một cây đào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK