Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một câu nói khiến cho khoé miệng Xích Dương Tử giật giật, ông ta không nói nữa mà vùi đầu lau hồ lô Tử Kim.

Diệp Thành cũng tự cảm thấy nhạt nhẽo, không nói chuyện phiếm với Xích Dương Tử nữa mà đưa Diệm Phi ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Nhược Thiên Chu Tước đi ra, tuy không nói gì nhưng ánh mắt nhìn Diệp Thành lại là vẻ kinh ngạc khó tả, nếu hôm nay Diệp Thành không tự nói ra thì bà cũng không biết hắn đã từng giết Đại Đế.

Diệp Thành mỉm cười không nói gì, tế ra bản nguyên Thánh thể truyền vào cơ thể bà, tiếp đó lấy ra rất nhiều Thánh dược trị thương, lần lượt bóp nát, hoà cùng tinh nguyên để chữa lành vết thương cho bà.

Lúc này Nhược Thiên Chu Tước mới gạt mọi suy nghĩ, yên lặng khoanh chân ngồi xuống, để Diệp Thành tẩy luyện huyết mạch Chu Tước cho mình.

Cách đó không xa, Xích Dương Tử đang lau hồ lô bỗng ngước mắt, nhưng không phải nhìn Diệp Thành mà là nhìn Nhược Thiên Chu Tước, dường như có thể nhìn thấu huyết mạch của bà, trong lòng cũng hơi ngạc nhiên.

Không biết đến khi nào Diệp Thành mới lấy lại bản nguyên Thánh thể, từ từ thở ra một hơi khí đục.

Thương thế của Nhược Thiên Chu Tước đã không còn nghiêm trọng nữa, bà ngồi xếp bằng tự điều chỉnh, được bản nguyên Thánh thể tẩy luyện, huyết mạch đã tinh thuần hơn không ít, thi thoảng quanh người còn huyễn hoá ra chim sẻ.

Diệp Thành liếc nhìn Xích Dương Tử, sau đó cũng khoanh chân nhắm mắt, Tiên Nhãn của hắn đã được giải trừ phong ấn, hoặc là nói đã được giải trừ từ lâu, hôm qua dù Xích Dương Tử không ra tay cứu giúp thì hắn cũng sẽ không bị giết.

Sự thật chứng minh hôm qua khi hắn bị bao vây, quyết sách kéo dài thời gian của hắn là rất đúng đắn, ít nhất cũng tranh thủ được thời gian quý báu cho hắn đột phá Tiên Nhãn tự phong ấn, không đến nỗi quá bị động.

Khi trời gần sáng, Phượng Hoàng mới từ nơi sâu đi ra, hơn nữa đã có tinh thần hơn trước rất nhiều.

Thấy Phượng Hoàng đi ra, Xích Dương Tử vội vàng đứng dậy đi tới, nhìn bà ta với ánh mắt đầy hi vọng.

Phượng Hoàng mỉm cười: “Trong nước mắt có lưu lại một tàn hồn, đã được đưa vào Phượng Hoàng tiên trì, lại có Phượng huyết và Thánh huyết, chắc ông ấy sẽ có thể trùng sinh niết bàn thôi, nhưng cũng cần một thời gian dài”.

“Vậy thì tốt, thời gian không phải vấn đề”, nhận được câu trả lời khẳng định từ Phượng Hoàng, Xích Dương Tử thở phào nhẹ nhõm, tinh thần thoáng chốc thay đổi, phong thái cũng trẻ trung hơn rất nhiều.

“Chúng ta phải cảm ơn tiểu hữu thánh thể kia”, Phượng Hoàng ngước mắt nhìn Diệp Thành đang ngồi khoanh chân nhắm mắt cách đó không xa, mỉm cười nói: “Chính hắn đã mang lại hy vọng cho chúng ta, cũng mang lại hy vọng cho Thái Hư”.

“Tiên Luân Nhãn của hắn thì sao? Bà có định lấy lại không?”, Xích Dương Tử ngửa đầu uống một ngụm rượu.

“Nói thật thì ta đã căm hận đôi mắt ấy năm nghìn năm”, Phượng Hoàng cười tang thương: “Chính nó đã cho Thái Hư sự tự tin mù quáng, suýt nữa khiến cho toàn quân của mạch Đông Hoa bị diệt sạch tại Thiên Hư”.

“Vậy nên bà không định lấy lại Lục Đạo Tiên Luân Nhãn thay Thái Hư à?”, Xích Dương Tử khẽ cười.

“Tiên Nhãn là của Thái Hư, ta không có quyền can thiệp”, giọng Phượng Hoàng nhè nhẹ dịu dàng: “Nếu Thái Hư có thể sống lại, muốn lấy hay cho hắn hoàn toàn tuỳ thuộc vào ông ấy, có nó hộ đạo cho tiểu hữu kia cũng không tồi”.

“Có thể khiến Thái Hư truyền lại Tiên Nhãn, bà không tò mò về hắn à?”, Xích Dương Tử bất giác nở nụ cười.

“Có diện mạo giống hệt Lục Đạo, tiểu hữu ấy hẳn là con cháu của Lục Đạo”, Phượng Hoàng ngồi xuống, nhẹ nhàng vén mái tóc trắng của mình, kín đáo liếc nhìn Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay phải của Diệp Thành: “Có lẽ Thái hư coi trọng điểm này nên mới truyền lại Tiên Nhãn cho hắn”.

“Hắn không đơn giản chỉ là con cháu của Lục Đạo đâu”, Xích Dương Tử cười bí ẩn rồi cũng ngồi xuống, lời nói mang theo rất nhiều ẩn ý: “Bà có biết trong người hắn là bản nguyên của ai không?”

“Chẳng lẽ là của Đế Hoang?”, Phượng Hoàng khẽ cau mày, thăm dò nhìn Xích Dương Tử bên cạnh.

“Không phải Đế Hoang”, Xích Dương Tử nhẹ nhàng lắc đầu: “Là của Thánh thể đại thành đã vạch ra cột mốc thời đại”.

“Thánh thể Thần Chiến?”, Phượng Hoàng sửng sốt, lại nhìn Diệp Thành ở nơi không xa lần nữa.

“Còn có chuyện đáng kinh ngạc hơn nữa cơ”, Xích Dương Tử điềm tĩnh nói: “Con cháu của Lục Đạo, còn là Hoàng đế thứ mười của Đại Sở, chỉ có bản nguyên Thánh thể, không có Thánh thể thần tàng nhưng lại giết được một Đại Đế”.

“Vậy ư…”, với tâm cảnh của cấp Chuẩn Đế như Phượng Hoàng mà cũng kinh ngạc đứng bật dậy.

“Trong quãng thời gian bà ngủ say đã xảy ra rất nhiều chuyện”, Xích Dương Tử không tiếp tục giải thích mà lạc ấn đoạn đối thoại của Diệp Thành với mình lúc trước vào ngọc giản rồi đưa cho Phượng Hoàng, xong chuyện thì đứng dậy: “Ta đi trước đây, tìm Phục Hi xem có thể giúp hắn nghịch thiên cải mệnh được không. Đúng thật là, ai ăn no rửng mỡ lại đi truyền Chu Thiên Diễn Hoá cho hắn không biết”.

Nói rồi Xích Dương Tử bước lên hư thiên, trước khi đi còn không quên quay lại nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt vui mừng, đó là hậu bối xuất sắc nhất mà ông ta gặp kể từ khi tu đạo đến nay.

Sau khi Xích Dương Tử đi, Phượng Hoàng bóp vỡ ngọc giản đón nhận thần thức bên trong, nét mặt bà ta sau khi đọc xong đã trở thành kinh hãi, không ngờ trong lúc mình ngủ say, Chư Thiên Môn lại xảy ra biến cố như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK