Rầm!
Không biết từ bao giờ cả kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia chợt bùng nổ, tiếng động rầm trời vang vọng khắp cửu tiêu, kéo dài tới vô tận.
Còn lúc này, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn đang ở trong rặng núi tiến về phía trước đột nhiên dừng bước, ngoảnh đầu nhìn về phía Hạo Thiên thế gia, ông ta thầm nhủ: “Kết giới hộ sơn bị phá rồi”.
“Thiếp rất bất ngờ Trần Dạ làm cách nào mà kéo dài được thời gian của một điện trong hơn ba canh giờ như vậy?”, ở bên, Hoa Tư hít vào một hơi thật sâu.
Không chỉ mình bà ta mà những lão bối có mặt ở đây đều cảm thấy bất ngờ.
Đặc biệt là Hạo Thiên Cảnh Sơn, trong mắt ông ta hiện lên vẻ kinh ngạc vì ông ta biết nếu như là ông ta thì cho dù thế nào cũng không thể kéo dài nổi tới ba canh giờ.
“Đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn cuối cùng cũng liếc nhìn về một hướng rồi lại quay người nhanh chóng di chuyển.
“Nhất định phải bình an vô sự”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lại dừng bước chân nhưng sau đó bị Hoa Tư kéo đi.
“Giết, giết cho ta, không để kẻ nào sống sót”, phía này, đại quân của phân điện thứ chín đã lao vào Hạo Thiên thế gia như nước lũ cuốn, giữa đất trời vang vọng tiếng thét của Huyết Khung.
Thế nhưng khi bọn chúng sát phạt vào trong thì lại vô cùng sững sờ.
Người…người đâu?
Vẻ mặt ai nấy đều hết sức bất ngờ. Bọn chúng cho rằng bọn họ sẽ gặp phải sự đối kháng kịch liệt đến chết của Hạo Thiên thế gia.
Bọn chúng cho rằng bọn chúng sẽ cho Hạo Thiên thế gia tắm trong biển máu.
Thế nhưng mọi dự đoán chỉ là dự đoán, Hạo Thiên thế gia trống không. Đừng nói là người mà đến cả một con chim cũng không có khiến tất cả ngỡ ngàng hồi lâu.
“Không phải là đã bỏ trốn đi từ trước đó rồi chứ?”, sau hồi im ắng, có người lên tiếng.
“Lục, lục soát cho ta”, Huyết Khung gằn lên phẫn nộ, ông ta như con sư tử phát điên, mặc dù biết sự thực nhưng ông ta vẫn tự lừa dối mình, muốn tìm Hạo Thiên Huyền Chấn tính sổ.
Thấy Huyết Khung tức tối, các đại thống lĩnh nào dám chậm trễ, bọn họ đã phân ra mười mấy đường tiến hành lục soát.
“Cho các ngươi nếm mùi”, lúc này, Diệp Thành vẫn nép mình bên trong Vực Môn bật cười lạnh lùng.
Lời vừa dứt, hắn khẽ bóp nát một tấm lệnh bài.
Roẹt! Rầm!
Ngay sau đó, bên ngoài chợt vang lên tiếng động mạnh.
Tiếp đó chính là tiếng kêu gào thảm thiết.
Không sai, Diệp Thành đã khởi động cấm chế của Hạo Thiên thế gia, nói thẳng ra thì chính là sát trận bí ẩn, thông thường dùng để đối phó với kẻ xâm lược từ bên ngoài. Hiện giờ toàn bộ người của Hạo Thiên thế gia đã rời đi, cấm chế này cuối cùng cũng được dùng đến.
Rầm! Đoàng!
Sau khi âm thanh đầu tiên vang lên, tiếng nổ ầm vang vang lên không ngớt vả lại còn nối nhau liên tiếp, cả Hạo Thiên thế gia bùng nổ, khắp nơi đều loé sáng.
Vì không kịp đề phòng nên đại quân của Thị Huyết Điện lập tức trúng chiêu, vả lại còn bị trúng chiêu nặng nề, mỗi một lần cấm chế bùng nổ thì đều có bóng người hoá thành huyết vụ, thiên địa nhuốm màu đỏ máu.
“Dẹp bằng Hạo Thiên thế gia cho ta”, cuối cùng có thống lĩnh hạ lệnh.
Ngay sau đó, chín sát trận hư không lần lượt ngắm chuẩn vào Hạo Thiên thế gia, hàng vạn luồng ánh sáng sáng rực, Hạo Thiên thế gia bị đánh sập thê thảm, bao nhiêu cấm chế bên trong về cơ bản cũng đã bị huỷ hoại.
Hạo Thiên thế gia bị dẹp bằng nhưng Huyết Khung vẫn không thấy một bóng người nào, khuôn mặt ông ta méo xệch hẳn đi.
Lúc này ông ta mới chắc chắn rằng mình bị chơi khăm, vả lại còn bị người ta dắt mũi hơn ba canh giờ, nỗi sỉ nhục này chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất của ông ta từ khi tu đạo tới nay.
“Điện chủ, phát hiện một địa cung”, khi Huyết Khung đang phẫn nộ thì một thống lĩnh bay tới, “bên trong có không gian xao động, chắc chắn rằng có truyền tống vực môn, Hạo Thiên thế gia có lẽ đã rút đi từ con đường này”.
Huyết Khung không nói gì, ông ta tức đến mức run bật người, cứ thế cầm sát kiếm xông về phía địa cung.
Đợi tới khi cánh cửa địa cung bị đánh sập, ông ta đưa mắt nhìn vào truyền tống vực môn khổng lồ ở phía xa, lúc này bên trong còn hiện lên thần hoa chói mắt.
“Truyền tống vực môn đang rung lên, có lẽ bọn chúng vừa đi khỏi chưa lâu”, một thống lĩnh vội nói.
“Đuổi theo cho ta”, Huyết Khung tức tối ra lệnh.
Không cần ông ta hạ lệnh thì những bóng người đen kịt đã xông vào trong truyền tống vực môn rồi.
Rầm! Rầm!
Ngay sau đó, những người xông vào bên trong liền bay ra ngoài, người nào người nấy thân xác máu me be bét, đều bị Thiên Lôi Chú của Diệp Thành làm cho nổ tung, đó không phải là Thiên Lôi Chú bình thường mà là loại sát khí được tế luyện đặc thù, còn mạnh hơn cả Thiên Lôi Chú của Hằng Nhạc Tông không biết bao nhiêu lần.
“Kĩ năng quèn thôi”, mấy đại thống lĩnh hắng giọng lần lượt sát phạt vào trong.
Rầm! Đoàng!
Không lâu sau đó, bên trong chợt vang lên tiếng nổ dữ dội, thống lĩnh đầu tiên sát phạt vào trong bị một đao của Diệp Thành chém bay đi, nhưng dù sao số lượng người đông nên đạo thân của Diệp Thành nhất thời không thể giải quyết được toàn bộ.
“Diệp Thành…Diệp Thành ở bên trong”, thống lĩnh bị đánh bay ra ngoài run rẩy chỉ vào truyền tống vực môn.
Diệp Thành?
Nghe cái tên này, đôi mắt Huyết Khung chợt bắn ra kinh mang, ông ta không nghĩ ngợi gì nhiều cứ thế sát phạt tới.
Hiện giờ, toàn bộ Hạo Thiên thế gia đều đã rời khỏi đây có nghĩa là ông ta không hoàn thành nhiệm vụ, lần này quay về nhất định sẽ bị trách tội, việc bị tước đi chức điện chủ cũng không phải không thể xảy ra.
Có điều nếu như diệt được Diệp Thành thì sự việc lại khác, hắn là Thánh Chủ của Thiên Đình ở Nam Sở, có thể lấy công chuộc tội, cũng chính vì vậy mà ông ta mới gấp gáp như vậy.
Vì rất nhiều kẻ mạnh như Huyết Khung xông vào nên áp lực của Diệp Thành tăng lên gấp bội.
“Lão tử không có thời gian mà chơi với các ngươi”, sau khi tung ra một đại chiêu, đạo thân của Diệp Thành không nghĩ gì nhiều cứ thế chuồn thẳng, hắn chạy vào một đoạn khác của truyền tống vực môn.