Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thành nhận lấy, chậm rãi mở ra, nội dung bên trong được hắn lạc ấn toàn bộ trong thần hải.

“Sai khá nhiều”, vừa nhìn hắn vừa thầm nói, nhưng Đan Thần có thể suy luận ra một nửa đan phương phức tạp thế này vẫn khiến hắn rất ngạc nhiên. Phải biết rằng Đan Thần không có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, có thể làm đến mức này đã là rất đáng quý rồi.

“Thế nào, có phải có vài chỗ sai lệch với con nghiên cứu không?”, Đan Thần cười hỏi.

“Đại khái cũng như nhau ạ”, Diệp Thành trả tập đan phương lại cho Đan Thần, nói tiếp: “Nhưng quả thực cũng có một số chi tiết sai lệch”.

Nói xong hắn cũng lạc ấn phương pháp luyện đan mình tìm được vào một cuộn giấy rồi đưa cho Đan Thần: “Của con cũng chưa hoàn chỉnh, nhưng kết hợp của hai chúng ta lại có lẽ cũng được bảy phần”.

Đúng là của hắn cũng không hoàn chỉnh, vì trong tay hắn chỉ có nửa viên Thiên Tịch Đan, Thiên Tịch Đan không hoàn chỉnh, linh hồn lạc ấn đương nhiên cũng có thiếu sót.

Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên vui mừng là một nửa đan phương mà Đan Thần suy luận ra có rất nhiều chỗ có thể bù đắp những thiếu sót của hắn, mặc dù đan phương của hai người gộp lại mới chỉ là bảy phần đan phương hoàn chỉnh, nhưng cũng đã là một việc đáng mừng.

“Tuyệt vời, thật tuyệt vời!”, Đan Thần vừa nhìn cuộn giấy Diệp Thành đưa vừa cảm thán: “Sao ta lại không nghĩ ra chứ! Thì ra là vậy, thì ra là vậy”.

Một lúc sau ông mới đưa cuộn giấy lại cho Diệp Thành, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng thay đổi.

Ông dùng mấy trăm năm mới có thể suy luận ra nửa đan phương của Thiên Tịch Đan, trong đó còn có rất nhiều sai sót, thế nhưng Diệp Thành lại chỉ dùng một năm để suy luận ra đan phương phức tạp thế này. Tuy đan phương của hắn cũng không hoàn chỉnh, nhưng so sánh hai người với nhau thì người làm chủ Đan Thành là ông đã hoàn toàn bị hắn đánh bại!

“Hậu sinh khả uý, đúng là hậu sinh khả uý!”, Đan Thần nở nụ cười cảm thán và hài lòng: “Đan Thành của ta thật sự có người thừa kế rồi”.

“Tiền bối lại chê cười con rồi”, Diệp Thành mỉm cười: “Con đang nghĩ đến phiên hội đấu giá của chợ đen U Minh ba năm một lần”.

“Con muốn đấu giá nửa viên Thiên Tịch Đan về nguyên cứu đúng không?”, Đan Thần hỏi.

“Đúng vậy”, Diệp Thành hít sâu một hơi, không phủ nhận: “Con cần một viên Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh, có Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh là con có thể suy được ra toàn bộ đan phương”.

“Vậy có lẽ con phải thất vọng rồi”, Đan Thần thở dài.

“Là… Là sao ạ?”

“Đúng là cứ ba năm chợ đen U Minh sẽ mở một cuộc đấu giá, nhưng không phải lần nào cũng đấu giá Thiên Tịch Đan, cũng không có quy luật cho mỗi lần đấu giá Thiên Tịch Đan cả, ví dụ như trước kia, hai lần đấu giá Thiên Tịch Đan cách nhau cả trăm năm”.

“Đáng chết, lại còn thế nữa”, nghe Đan Thần nói vậy, khoé miệng Diệp Thành bất giác co giật.

“Thiên Huyền Môn trước nay đều không theo lẽ thường”, Đan Thần lắc đầu bất lực: “Phiên đấu giá ở chợ đen U Minh lần sau có thể có, cũng có thể không, trước khi tin tức được công bố, không ai dám đảm bảo cả, tất cả đều là ẩn sổ”.

“Haiz!”, Diệp Thành day mạnh đầu mày: “Nếu cả trăm năm mới đấu giá Thiên Tịch Đan một lần thì con đúng là đen đủi”.

“Phải xem vận may rồi”, Đan Thần cũng rất bất đắc dĩ: “Nếu biết trước có hậu bối xuất sắc như con thì khi xưa chúng ta đã giữ một viên Thiên Tịch Đan lại để nghiên cứu, đúng là lãng phí!”

Rất lãng phí! Diệp Thành cúi đầu bĩu môi, uống hết mấy viên Thiên Tịch Đan, có thể không lãng phí sao?

Đương nhiên hắn sẽ không nói ra những lời này, phần nhiều là hắn cảm thấy tiếc nuối. Bao nhiêu người đều đã uống Thiên Tịch Đan, mà trong tay hắn chỉ có nửa viên, khiến hắn có cảm giác khó nói thành lời.

“Con về Hằng Nhạc trước đây”, cuối cùng Diệp Thành lắc đầu chuẩn bị đi.

“Không đợi Lạc Hi xuất quan à?’, Đan Thần cười ôn hoà: “Sau khi con chết, cô nhóc đó buồn lắm”.

“Khi nào tiêu diệt được Chính Dương Tông, con sẽ trở lại”, Diệp Thành cười tươi rồi bước vào hư thiên, lao vút qua bầu trời như một đạo thần hồng.

“Ta thật sự già rồi!”, nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thành, Đan Thần buồn bã nói.

“Sư tôn”, chẳng mấy chốc, Huyền Nữ mặc đồ trắng bước tới, miệng gọi sư tôn nhưng mắt lại nhìn theo bóng lưng Diệp Thành, cho đến khi Diệp Thành biến mất khỏi tầm mắt, cô ta vẫn ngơ ngác nhìn theo.

Thấy Huyền Nữ như vậy, Đan Thần không khỏi nở nụ cười: “Xem ra sức hấp dẫn của tiểu tử kia quả thật không nhỏ!”

Nghe vậy Huyền Nữ mới như bừng tỉnh, vội vàng dời tầm mắt, gò má thoáng ửng hồng, nhưng vẻ ngưỡng mộ trong mắt cô ta còn xen lẫn sự tự giễu.

“Vi sư đã quyết định để hắn làm thành chủ của Đan Thành đời tiếp theo rồi”, Đan Thần khẽ vuốt râu: “Huyền Nữ à, đừng trách sư tôn nhé”.

“Huynh ấy là Đan Thánh, không ai thích hợp làm thành chủ Đan Thành hơn huynh ấy cả”, Huyền Nữ mỉm cười thoải mái, không chút để bụng: “Sư tôn yên tâm, Huyền Nữ sẽ dốc hết sức giúp đỡ huynh ấy, để Đan Thành lại được vinh quang như trước đây…”

“Con có thể nghĩ vậy, vi sư rất mừng”.

Bên này, Diệp Thành đã ra khỏi Đan phủ, hắn lại đeo mặt nạ lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK