Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên, điều có thể khẳng định là lão đại của họ có quen biết với thanh niên kia và con rồng đó, chưa biết chừng còn là chiến hữu thân thiết, nếu không cũng không vì cứu họ mà đụng đến Thái Thanh Cung.

Mãi đến tận đêm khuya, Diệp Thành mới đứng dậy, hai mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm một vùng tinh hải, nơi đó sóng gợn nổi lên, có rất nhiều thuyền chiến cường đại đang tới gần, bao gồm cả cấp bậc Thánh binh.

Phía Cổ Tam Thông cũng đứng dậy nhìn về phía xa, khi nhìn thấy cờ chiến phấp phới trên những thuyền chiến đó, sắc mặt họ lập tức trở nên khó coi: “Là thuyền chiến của Thái Thanh Cung, thế trận không nhỏ”.

“Đi”, Diệp Thành lập tức bước lên trận đài lái thuyền, Tiểu Linh Oa cũng lên trận pháp pháo đài.

“Các ngươi mau lại đây”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân gọi đám tiểu đệ của mình.

Mặc dù trong lòng những người đó có nghi ngờ, nhưng động tác không hề chậm, nối đuôi nhau lên thuyền, tốc độ cực nhanh.

Thuyền chiến Lôi Đình khởi động, lao vút đi trong vùng biển rộng lớn như một tia lưu quang, biến mất trong tích tắc.

Không bao lâu sau khi họ rời đi, thuyền chiến của Thái Thanh Cung đã tới, thế trận đúng là không nhỏ, có tới hàng trăm thuyền chiến, trong đó còn có một chiếc cấp bậc Thánh binh, và Ân Trọng cũng đứng hiên ngang trong đó.

“Đuổi theo!”

Thấy hơn chục chiếc thuyền chiến tan tác của Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân, Ân Trọng lập tức hạ lệnh, hàng trăm thuyền chiến dàn thành một hàng đi về phía trước, đuổi theo với tốc độ cực nhanh.

Phía trước, Diệp Thành gia trì Chu Thiên Diễn Hoá cho thuyền chiến Lôi Đình, hắn liếc mắt nhìn phía sau rồi lại nhìn về phía Cổ Tam Thông: “Xem ra hai tiền bối đã cướp không ít thuyền chiến của Thái Thanh Cung”.

“Nói nhảm”, Vô Nhai Đạo Nhân mắng lại ngay: “Nếu không vì bọn chúng thì chúng ta cũng không phải làm hải tặc”.

“Ồ”.

“Chúng ta đều là người của Huyền Hoang Đại Lục”, Cổ Tam Thông kể ra sự thật: “Chỉ vì động đến Thái Thanh Cung mà bị đuổi giết suốt chặng đường, trốn tới Huyền Hoang Tinh Hải, bất đắc dĩ đành phải làm hải tặc”.

“Những người này cũng tương tự như vậy”, Vô Nhai Đạo Nhân nhìn đám tiểu đệ phía sau: “Rất nhiều người gia tộc đã bị xoá sổ, chúng ta cũng coi như đùm bọc lẫn nhau tìm kiếm sự ấm no, không ngờ Thái Thanh Cung lại đuổi theo tới tận Huyền Hoang Tinh Hải”.

“Ta đến muộn rồi”, Diệp Thành thở dài, giọng điệu buồn bã, tu sĩ Đại Sở từng vì chúng sinh Vạn Vực mà chiến đấu, bây giờ lại phải sống khổ sở thế này, đúng là khiến người ta căm hận.

“Nói những lời này có tác dụng gì”, Tiểu Linh Oa lắc đầu: “Nghĩ cách gì thiết thực đi”.

“Điều này à!”, Diệp Thành sờ cằm.

“Chúng ta có cách”, Cổ Tam Thông mỉm cười: “Có một hòn đảo nhỏ cách một trăm nghìn dặm về phía Đông Nam, đó là nơi ở trước đây của chúng ta, trốn ở đó đảm bảo an toàn”.

“Đảo nhỏ?”, Diệp Thành nhướng mày: “Hai người không sợ bị tìm ra rồi mất nhà à?”

“Xem xem, coi thường hòn đảo nhỏ của ta phải không”, Vô Nhai Đạo Nhân cười toe toét: “Tuy hòn đảo đó không lớn nhưng cũng không đơn giản, bên trong tự hình thành một thế giới lớn, Chuẩn Đế đến cũng chưa chắc phát hiện ra, nơi này là do chúng ta tình cờ phát hiện, thấy nó bí ẩn nên đã tới đó ẩn náu”.

“Còn có nơi tuyệt vời như vậy à”, Diệp Thành cảm thán: “Quả nhiên tinh hải này đâu đâu cũng có điều bất ngờ”.

“Mấy năm nay chúng ta vẫn luôn trốn ở hòn đảo đó, Thái Thanh Cung nhiều lần tìm kiếm nhưng đều không tìm được”.

“Cũng phải, Huyền Hoang Tinh Hải rộng lớn vô biên, muốn tìm một hòn đảo nhỏ khó khăn nhường nào, càng không nói đến hòn đảo ấy còn tự hình thành một thế giới lớn”, Tiểu Linh Oa nhàn nhạt nói.

“Vậy tới hòn đảo đó trước đi”.

“Cắt đuôi thuyền chiến của Thái Thanh Cung phía sau trước đã”.

“Yên tâm, đảm bảo sẽ bá đạo”, Tiểu Linh Oa xung phong đi đầu, nhảy lên trận đài lái thuyền, khí huyết của Bá Vương Long dâng lên, đan xen cùng nguyên thạch hừng hực, hắn ta dốc hết sức điều khiển thuyền chiến, tốc độ của thuyền chiến tăng vọt, vèo một cái, con thuyền vút đi, đạp gió rẽ sóng tiến về phía trước.

“Huyết mạch thật bá đạo”, cảm nhận được khí huyết đang dâng lên của Tiểu Linh Oa, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đều kinh ngạc, long khí này không hề yếu hơn Thái Hư Cổ Long, có thể nói là ngang tài ngang sức.

“Hắn là Bá Vương Long”, Diệp Thành truyền âm tới.

“Bảo sao”, hai người tặc lưỡi, vẻ mặt hơi khó hiểu, đều là người chuyển kiếp của Đại Sở, người ta có huyết mạch Bá Vương Long, còn họ lại thành hải tặc, sao khoảng cách lại lớn như vậy!

“Sự thật chứng minh, nhân phẩm rất quan trọng”, Diệp Thành nói đầy ẩn ý.

“Cút”.

“Không đùa nữa, nhân lúc rảnh rỗi này để ta tẩy luyện huyết mạch cho mọi người”, Diệp Thành uống nốt ngụm rượu cuối cùng rồi bắt đầu vươn vai duỗi eo, khí huyết dồi dào của Thánh thể theo đó tràn ra.

Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân mỉm cười, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bản nguyên Hoang Cổ Thánh Thể tẩy luyện huyết mạch là một cơ hội may mắn, là một món quà cực lớn đối với tu sĩ.

Đám tiểu đệ của hai người cũng vậy, tuy không biết vì sao khí huyết của Diệp Thành lại dồi dào đến thế, nhưng họ biết huyết mạch của hắn cực kỳ bá đạo, ít nhất không yếu hơn con rồng trên trận đài lái thuyền kia.

Thuyền chiến lập tức chìm vào im lặng.

Lúc này Diệp Thành đang rất nỗ lực, không hề bủn xỉn đan dược và khí huyết Thánh thể với người của mình.

Tiểu Linh Oa cũng không nhàn rỗi, tế ra một làn long huyết, đan xen cùng với bản nguyên Thánh thể của Diệp Thành, dùng sức mạnh dung hợp của hai người để tẩy luyện huyết mạch, chắc chắn sẽ có hiệu quả không ngờ tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK