Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó Võ Hùng Đại Địa cũng chém trúng vào nhạn đỏ thượng cổ, một chưởng đánh chết người ta, xác thịt và Nguyên Thần cùng bị tiêu diệt, đến khi rơi xuống đất chỉ còn lại một vũng máu.

Hai người hét lên, sau đó chạy thẳng đến chỗ Diệp Thành, cùng kề vai sát cánh chống lại kẻ địch.

Bên dưới vẫn còn có người lao lên trời, ai cũng đều lao đến chỗ Diệp Thành.

Có người đếm thử thì ngoài bảy người Diệp Thành, người tham chiến lại hơn hai mươi người, đối phương bỏ qua cấp Thánh Nhân là Bát Kỳ Đại Xà, những người còn lại đều là Chuẩn Thánh, rất mạnh.

“Một đám chuột nhắt!”, trong đám cấp Chuẩn Thánh chỉ có Diệp Thành là mạnh nhất, một mình đánh với một con quái điểu ba đầu, Nguyên Thần lập tức bị tiêu diệt, cả người rơi khỏi không trung biến thành tro tàn.

“Trấn áp cho ta!”, một Dực Điểu màu đỏ bay tới, sử dụng một cổ ấn màu đỏ, y là thái tử Dực tộc, cũng coi như có chút danh tiếng trong cấp Chuẩn Thánh.

Cổ ấn màu đỏ của y làm một vùng không gian bị sụp đổ nhưng không thể trấn áp được Diệp Thành, ngược lại bị Diệp Thành đánh một chưởng, Hỗn Độn Thần Đỉnh kêu vang, đập nó vỡ vụn.

Pháp bảo bổn mệnh bị thương, Dực Điểu đỏ cũng bị phản phệ, cơ thể nứt toác, máu tuôn ra, lảo đảo lui về phía sau, nhưng chưa kịp đứng vững thì Diệp Thành đã xông tới, xé nát hắn.

Vì thế sống lưng Diệp Thành cũng bị trúng một nhát kiếm, người ra tay là Phi Hoàng thượng cổ, ra tay rất tàn độc, thần thông tuyệt sát, nếu là Chuẩn Thánh bình thường chắc đã bị chém chết.

Diệp Thành bỗng xoay người lại, một chiêu Đại Suất Bi Thủ ném Phi Hoàng thượng cổ văng ra xa, sau đó chín thần quang Thần Thương hợp nhất đâm xuyên qua thần hải của Phi Hoàng thượng cổ, tiêu diệt hoàn toàn Nguyên Thần..

“Chết đi!”, lại có người lao đến, là một đòn đánh lén.

Thân phận của người này không đơn giản, hắn ta là Thần Điểu ba mắt, tổ tiên của hắn ta cũng được coi là người đứng đầu ở thời kỳ Hồng Hoang, căn nguyên huyết mạch của họ tương thích với Thần Tàng Tiên Thiên, cực kỳ bá đạo.

Nhưng huyết mạch có mạnh đi nữa, chỉ cần ngươi là cấp Chuẩn thánh thì đều chẳng là gì trước mặt Thánh Thể.

Diệp Thành đã lao về trước, không tránh cũng không né, không phòng thủ, để mặc một kiếm của Thần Điểu ba mắt thần đâm vào ngực mình, bàn tay hắn nâng lên đã biến thành Thần Đao, một chưởng chém chết hắn ta.

Ngay lúc này thái tử của ba chủng tộc lớn cùng lao đến, bản thể của chúng đều là vũ tộc, huyết mạch vừa cổ xưa vừa lớn mạnh, hợp lực sử dụng sát kiếm màu đen, chém vào không trung.

Sát kiếm đó là vương binh Chuẩn Thánh hàng thật giá thật, không biết đã hấp thụ máu của biết bao sinh linh, trói buộc rất nhiều oán hồn, được uy lực của kiếm thêm sức mạnh, một nhát kiếm có thể chém rời trời đất.

Diệp Thành bị thương, một cánh tay suýt nữa chém rời, chỉ còn chút da thịt vẫn dính vào vai.

Khả năng hồi phục của Thánh Thể rất mạnh, cánh tay lập tức đã bị nối liền, Diệp Thành một bước bay lên trời, Hỗn Độn Thần Đỉnh biến thành chiến mâu, hắn giơ lên cao rồi đánh xuống, một người trong đó bị đập nát, biến thành sương máu, cơ thể của người thứ hai bị xuyên thủng, người thứ ba là thê thảm nhất, Nguyên Thần bị chém chết.

Đám người Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu cũng đang chiến đấu với nhau cũng bật cười, Diệp Thành hung hãn như thế, họ cũng tràn đầy tinh thần chiến đấu, ngày đầu tiên kết nghĩa, bảy huynh đệ đã cùng nhau ra trận, “tắm” trong biển máu, đánh đến mức điên cuồng, giết đến mức đỏ mắt, vô cùng đẫm máu.

Máu lại đổ, thái tử của một tộc nào đó không tránh khỏi tai họa, bị một chưởng của Diệp Thành đánh thành vũng máu.

Cho giờ hắn đã liên tiếp giết được tám vị thái tử nhưng càng đánh càng hăng, tuy là bị đánh hội đồng nhưng là vẫn chiếm thế thượng phong, cũng không phải là đối phương bao vây tấn công đến hắn mà là hắn đuổi theo đối phương để đánh.

Hắn hệt như một vị thần chiến thần đẫm máu, chói mắt đến mức mọi người không thể nhìn thẳng vào hắn, hắn đi đến đâu thì chắc chắn chỗ đó sẽ có thảm họa đẫm máu, nơi nào hắn đi qua đều sẽ có thái tử một tộc sẽ bị chém, cảnh tượng hết sức đẫm máu.

Trời đất bị máu nhuộm đỏ, từng bóng người ngã xuống, không có một người sống sót, tất cả đều là thi thể, phần lớn đều là bị Diệp Thành giết chết, tà khí cuồn cuộn.

Những người bao vây tấn công hắn đều bị đánh cho khiếp sợ, không ai dám tiến lên một bước nào nữa, khắp người máu chảy ròng ròng, kéo lê nửa thân người nhếch nhác, còn đâu là uy nghiêm của thái tử một tộc chứ.

Người bên dưới nhìn mà chậc lưỡi, hít khí lạnh, các thái tử bình thường tràn đầy uy nghiêm, kiêu ngạo mà giờ lại cứ như một món đồ chơi trước mặt Hoang Cổ Thánh Thể, cả đám thái tử bị một kẻ đuổi đánh, chẳng những không đánh bại được Diệp Thành mà ngược lại còn bị đánh đến mức vứt bỏ áo giáp, đúng là nực cười thật.

“Một đám vô dụng!”, thái tử Kim Ô hừ một tiếng, đứng phắt dậy, tiến một bước bay lên trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK