Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hi hi ha ha…!

Trên Ngọc Nữ Phong vang vọng tiếng cười đùa của phía Sở Huyên khiến những đệ tử đi qua trầm trồ xuýt xoa, Thánh Chủ Thiên Đình đúng là xứng danh bởi có biết bao mĩ nữ tuyệt thế như vậy kia mà.

Nhìn nhóm nữ nhân cười đùa nói chuyện, Diệp Thành chợt cảm thấy mất tự nhiên, đặc biệt là khi thấy Hạo Thiên Thi Nguyệt vào hùa với bọn họ thì hắn thấy thật khác thường.

“Ngươi lại đây ăn cơm đi”, khi Diệp Thành còn đang sững người thì Sở Linh đã lên tiếng.

“Ta…ta đến đây”, Diệp Thành ho hắng, vẻ mặt hắn khác thường nhưng hắn vẫn bước tới.

Cũng giống như lần đầu tiên, cả nhóm ngồi trước cái bàn nhưng bầu không khí lại gượng gạo.

Cũng giống như lần đầu tiên, Diệp Thành chỉ biết vùi đầu ăn và ăn.

Vốn dĩ tu sĩ có thể không cần ăn cơm, dùng linh lực là có thể hoá giải cơn đói nhưng ai ngờ bọn họ đều đang nhớ về chuyện xưa chứ?

Tam nương, con ăn cái đó.

Không biết từ bao giờ, bầu không khí gượng gạo đó mới bị phá vỡ bởi giọng nói của Tiểu Nhược Hi.

Khụ khụ…!

Diệp Thành còn chưa nuốt miếng cơm đã lại ói ra cả.

Lại nhìn sang Bích Du, khuôn mặt cô ửng đỏ vì câu nói của Tiểu Nhược Hi là đang nói với cô.

Tiểu Nhược Hi thật thông minh, chẳng cần ai dạy, tự mình sắp xếp thứ tự, một câu nói vô tư của cô bé chợt xuất hiện thêm mấy thân nương nữa, và Diệp Thành đương nhiên cũng có thêm vài thê tử.

Lúc này, cả bàn ăn ai nấy đều gượng gạo, vẻ mặt kì quái.

Người có vẻ mặt đặc sắc nhất là Diệp Thành, cho dù với khả năng như hắn thì cũng không trụ được trong hoàn cảnh này.

Roẹt!

Khi cả bàn ăn đang chìm vào bầu không khí gượng gạo thì trên trời có một đạo thần hồng rẽ qua bay xuống Ngọc Nữ Phong.

Nữ tử này xuất hiện với gương mặt tuyệt sắc, khoác trên mình bộ y phục trắng không nhuốm bụi trần, mái tóc không gió cũng tự tung bay, từng lọn tóc nhuốm thần hoa trông như một vị đế tiên, có thể gọi là phong hoa tuyệt đại.

Nữ tử này nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là nữ nhi Sở Linh Ngọc con gái của Thiên Tông Lão Tổ sao?

Hạo Thiên Thi Nguyệt liếc nhìn Diệp Thành, mặc dù cô không nói gì nhưng vẻ mặt lại nói lên tất cả, đây cũng là đệ đệ muội muội sao?

Lấy đâu ra nhiều đệ và muội thế?

Diệp Thành nhìn lại Hạo Thiên Thi Nguyệt sau đó bắt đầu nhìn Sở Linh Ngọc, khí tức của cô ta có phần gấp gáp, trên khuôn mặt còn lấm tấm mồ hôi làm ướt mái tóc, trông có vẻ như cô ta di chuyển rất nhanh để tới đây.

“Ngươi ra đây, ta có chuyện cần hỏi ngươi”, Sở Linh Ngọc lên tiếng, cô nhìn thẳng Diệp Thành, vẻ mặt có phần lãnh đạm.

Nghe vậy, ánh mắt của các nữ tử khác đều nhìn sang Diệp Thành, thấy vẻ mặt đó của Sở Linh Ngọc sao lại giống như thể tới để tính nợ khiến người ra rất dễ liên tưởng rằng Diệp Thành bắt nạt người ta.

Bị cả nhóm nữ nhân nhìn như vậy, Diệp Thành đã cảm thấy khó chịu rồi, trời đất chứng dám hắn không hề làm gì Sở Linh Ngọc cả.

Roẹt!

Không lâu sau đó, lại có một đạo thần hồng bay tới, đáp xuống Ngọc Nữ Phong, đó là một vị lão nhân bởi khí tức người này rất mạnh mẽ.

Nếu nhì kĩ thì có thể thấy đó chính là Thiên Tông Lão Tổ, ông ta cũng thở gấp, trông bộ như đuổi theo Sở Linh Ngọc cả chặng đường đến đây nhưng ngặt nỗi tốc độ của ông ta chậm hơn một chút, muộn hơn mười mấy giây.

“Chư vị, làm phiền rồi”, vừa dừng chân, Thiên Tông Lão Tổ đã vội chắp tay cười nói với mọi người, trong nụ cười còn mang theo vẻ ái ngại.

“Tiền bối nói gì vậy chứ”, Diệp Thành mỉm cười, không biết hai cha con này hôm nay đang diễn bài gì.

“Hai vị tiền bối hiếm khi tới Ngọc Nữ Phong, chúng ta cùng dùng bữa nhé?”, Sở Huyên đứng dậy, giọng nói ôn hoà.

“Phong chủ Ngọc Nữ Phong có ý tốt ta nhận là được rồi, hôm sau ta sẽ đích thân tới bái kiến”, Thiên Tông Lão Tổ cười đáp lời, nói rồi ông ta lập tức quay người giơ tay ra nắm lấy tay Sở Linh Ngọc, hạ giọng nói: “Quay về với ta”.

“Phụ thân ngăn con được nhất thời chứ có ngăn con được cả đời không?”, bị Thiên Tông Lão Tổ nắm chặt tay nhưng Sở Linh Ngọc vẫn không di chuyển.

“Đừng ồn ào”, Thiên Tông Lão Tổ tối sầm mặt.

“Không có được đáp án con cần thì con không đi đâu hết”.

“Con…”

“Tiền bối, lệnh ái của tiền bối tìm con có vẻ như có việc thật”, Diệp Thành lên tiếng, hắn từ từ đi tới, bầu không khí hôm nay khác thường nhưng hắn vẫn rất tỉnh táo, Sở Linh Ngọc và Thiên Tông Lão Tổ cả hai người một trước một sau, vẻ mặt không hề bình thường, rõ ràng là có chuyện gì đó.

“Ngươi đi theo ta”, Sở Linh Ngọc khẽ giọng nhìn Diệp Thành sau đó quay người biến mất.

“Mọi người cứ tiếp tục nhé”, Diệp Thành bỏ lại một câu rồi cũng bước chân đi, chốc lát biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK