Tinh không bao la, người đông như nêm.
Tất cả các tu sĩ đều tập trung tại Bắc Đẩu Tinh Vực, không chỉ vậy, ngay cả tinh vực lân cận cũng có cao thủ bay tới, số người rất đông, choán lấp cả tinh không chu vi gần triệu dặm.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang đứng bên ngoài vì sao tử tịch đó với vẻ mặt kính cẩn, yên lặng chờ Kiếm Thần đi ra, thần thoại của Chư Thiên quá đỗi xa vời khiến người ta cảm thấy không hề chân thực.
“Sát khí lạnh lẽo lúc trước là thế nào nhỉ?”, trong lúc chờ đợi, rất nhiều người đều tái mặt, chính vì khi Kiếm Thần nhìn thấy cảnh Đại Sở chiến đấu với Thiên Ma đã để lộ sát khí đáng sợ, khiến cho Bắc Đẩu Tinh Vực đến giờ vẫn phủ đầy băng giá, cái lạnh thấu xương.
“Có thể khiến cả Bắc Đẩu Tinh Vực phủ đầy băng giá thế này, sát khí ấy chắc chắn đến từ Chư Thiên Kiếm Thần”.
“Ai đã đụng đến Kiếm Thần khiến cho ngài ấy phải tức giận đến thế?”
“Chắc là Đại La Kiếm Tông”, có lão bối tu sĩ vuốt râu, nói xong lại nhìn phía Thánh chủ Đại La Kiếm Tông: “Diệp Thành hẳn là đã nói những việc Đại La Kiếm Tông làm cho Kiếm Thần nên mới khiến Kiếm Thần nổi giận, bộc lộ sát khí cái thế như này”.
“Suy đoán này cũng đáng tin đấy, mang danh Kiếm Thần ngang ngược tung hoành, bây giờ Kiếm Thần xuất hiện chắc chắn sẽ xử lý”.
“Nhân quả đều có báo ứng, mấy năm nay Đại La Kiếm Tông cũng đã phải hứng chịu rất nhiều tai hoạ, không biết bao nhiêu sinh linh vô tội đã phải chết thảm, cũng đã đến lúc để chúng nếm thử trái đắng rồi, nếu không làm sao an ủi những linh hồn đã khuất?”
“Lão… Lão tổ”, nghe tiếng xì xào của bốn phương, Thánh chủ Đại La Kiếm Tông tái mặt nhìn Thánh Vương Đại La Kiếm Tông.
“Xem… Xem tình hình thế nào đã”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông lau mồ hôi lạnh, khuôn mặt cũng trắng bệch, thân thể già nua cũng run lên vì sợ hãi, tiếng bàn tán tứ phía càng khiến người ông ta lạnh toát.
“Đây là báo ứng sao?”, đến lúc này người của Đại La Kiếm Tông mới hiểu thế nào là hối hận, ai có thể ngờ được Diệp Thành chỉ là một cảnh giới Hoàng mà lại quen biết Kiếm Thần, biết trước như vậy thì đã không đụng đến hắn.
“Ra rồi”, trong những tiếng nói xôn xao, không biết ai thốt lên câu này khiến mọi người có mặt vội vàng chỉnh lại quần áo chuẩn bị hành lễ, lưng thẳng tắp vẻ mặt nghiêm nghị, không dám khinh nhờn.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Thành và đạo thân Kiếm Thần đi ra, phản chiếu ánh trăng và ánh sao cực kỳ mờ ảo.
“Náo nhiệt thế nhỉ”, nhìn lướt qua bốn phương, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười: “Đến khi nào vãn bối mới có thể nhận được sự tôn sùng của tứ phương như Kiếm Thần đây? Vinh dự tối cao này chắc cũng sảng khoái lắm”.
“Đều là hư danh”, đạo thân Kiếm Thần thản nhiên nói.
“Hư danh cũng được!”
“Bái kiến Kiếm Thần”, khi hai người trò chuyện thì tất cả mọi người đã đồng loạt tiến lên một bước, chắp tay hành lễ, vẻ mặt cung kính, âm thanh như sóng thuỷ triều, vang vọng khắp tinh không mêng mang.
“Không cần đa lễ”, đạo thân Kiếm Thần hờ hững đáp.
“Kiếm Thần tại thượng, vãn bối có tội”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông quỳ phịch xuống đất, ông ta đã như vậy rồi, Thánh Nhân, Chuẩn Thánh và hàng triệu tu sĩ của Đại La Kiếm Tông cũng quỳ xuống theo.
“Mang danh Kiếm Thần tạo nghiệp khắc nơi, các ngươi đúng là có tội”, giọng của đạo thân Kiếm Thần lạnh lùng, tuy giọng nói không lớn nhưng lại như sấm sét ầm vang, chấn động cả tinh không.
“Xin Kiếm Thần thứ tội”, người của Đại La Kiếm Tông bò rạp xuống đất, cơ thể run lên không ngừng.
“Tội chết có thể miễn, tội sống khó mà tha”, một tia tiên quang bay ra khỏi cơ thể đạo thân Kiếm Thần, hoá thành một đạo tiên văn, in trên đầu mày của Thánh Vương Đại La Kiếm Tông, đó là một loại tiên pháp nhằm vào nguyên thần, mang theo phong ấn và giam cầm huỷ diệt: “Nếu còn làm điều ác nữa, tiên ấn này sẽ đưa ngươi xuống Hoàng Tuyền”.
“Đa tạ Kiếm Thần tha mạng”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông vội vàng dập đầu quỳ lạy, đám Thánh chủ Đại La Kiếm Tông cũng như được đại xá, Kiếm Thần vẫn còn nhân từ lắm, nếu không bọn chúng đã tan thành mây khói hết rồi.
“Giao cho ngươi đấy”, đạo thân Kiếm Thần khẽ nói, nhưng lời này là nói với Diệp Thành.
“Được được”, Diệp Thành dựng thẳng cổ áo, hắng giọng nhìn Thánh Vương Đại La Kiếm Tông: “Huyền La tiền bối, vãn bối và Kiếm Thần sắp phải đi xa một chuyến, không biết có thể gửi gắm một vài người bạn cho Đại La Kiếm Tông không, hay nói cách khác, tiền bối có thể bảo đảm an toàn cho họ được không?”
“Tất nhiên là được rồi”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông cười khan, nói xong lại lau mồ hôi lạnh.
“Vậy thì tốt”, Diệp Thành phất tay đưa Đoàn Ngự và những người chuyển kiếp khác ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Nhiếp Phong cũng tới, gia nhập vào hàng ngũ những người chuyển kiếp, đám đông đứng cùng với nhau, phía Thánh Vương Đại La Kiếm Tông nhìn họ với vẻ mặt khó hiểu, Tử Trúc Chân Nhân của Tử Trúc Phong lại càng kinh ngạc, thảng thốt.
Nhưng khó hiểu thì khó hiểu, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông cũng không dám trái lệnh.
Không chỉ ông ta mà mọi người trong Đại La Kiếm Tông cũng vậy, bọn họ đã hạ quyết tâm phải bảo vệ bằng hữu của Diệp Thành cho tốt, thậm chí còn có người nghĩ thầm lần này về tông nhất định phải coi những người này như tổ tiên.
Diệp Thành hít một hơi sâu rồi mỉm cười, hắn phải đi rồi, vậy nên mới mượn uy thế của Kiếm Thần để tìm một nơi an toàn cho người chuyển kiếp, chỉ có như vậy hắn mới có thể yên tâm rời đi.
Phía Nhiếp Phong và Đoàn Ngự đều nhìn Diệp Thành, họ biết hắn sắp phải lên đường, lần này hắn đi đến khi gặp lại có lẽ đã là trăm năm sau, đó sẽ là một quãng thời gian thăng trầm và dài đằng đẵng.
“Diệp sư đệ, chúc đệ lên đường gặp may mắn”, Nhiếp Phong và Đoàn Ngự chắp tay tiễn biệt.
“Thánh chủ, chúc người lên đường gặp may mắn”, những người chuyển kiếp của Đại Sở cũng chắp tay hành lễ cung tiễn Diệp Thành.
“Một năm nào đó, chúng ta sẽ cùng trở về quê hương”, Diệp Thành mỉm cười, quay người đặt chân lên tinh không, để lại cho mọi người và vùng tinh không này một bóng lưng cô đơn, dù sao hắn cũng chỉ là một người khách qua đường của Bắc Đẩu.
“Cung tiễn Kiếm Thần”, đạo thân Kiếm Thần cũng rời đi, sau lưng là âm thanh như thuỷ triều khiến tinh không rung chuyển.
“Kiếm Thần đi rồi”, các lão bối tu sĩ nhìn hai bóng lưng dần khuất xa với đôi mắt mông lung.
“Đời này được nhìn thấy thần thoại Chư Thiên cũng coi như không có gì phải nuối tiếc”, mãi cho đến khi bóng lưng Diệp Thành và đạo thân Kiếm Thần biến mất hồi lâu, tu sĩ đông như sóng biển mới chậm rãi tản ra, vẻ mặt ai cũng hơi thất thần.
“Nào nào, về tông thôi”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông, mười tám Thánh Nhân, hơn hai trăm Chuẩn Thánh vây quanh Nhiếp Phong, điều đáng nói là ai cũng nở nụ cười nịnh nọt, không thể động đến những người này, nếu những người này có chuyện gì thì bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Đi thôi”, Nhiếp Phong mỉm cười rồi cất bước trước tiên, Đoàn Ngự cũng nở nụ cười, tiến lên cùng người chuyển kiếp.
“Tất cả các ngươi đều phải tôn trọng họ cho ta”, Thánh Vương Đại La Kiếm Tông hấp tấp đi theo, sau đó lại dặn dò đám Thánh chủ Đại La Kiếm Tông, ông ta không muốn những người mà Diệp Thành gửi gắm có chút sơ suất gì.
“Đã rõ”, Thánh chủ Đại La Kiếm Tông lập tức đáp lại, rất nhiều người trong đám bọn họ vẫn còn đang lau mồ hôi lạnh, chủ yếu là vì những người Diệp Thành gửi gắm đều là những người bị thần tử Đại La bắt trói trong táng hải khi xưa, không biết sau này bọn họ có lật lại nợ cũ đó không.
Hàng triệu tu sĩ hừng hực khí thế, bầu không khí cũng coi như ấm áp, hầu hết là người của Đại La Kiếm Tông lấy lòng làm thân với phía Nhiếp Phong, Đoàn Ngự, đó toàn là người được Kiếm Thần bảo vệ, bọn họ phải phục vụ khiến họ được thoải mái.
Phía Nhiếp Phong, Đoàn Ngự chỉ gật đầu lịch sự, nhất là những người chuyển kiếp bị thần tử Đại La bắt vào táng hải lúc trước, trong lòng họ vẫn còn đang tức tối, sao có thể tươi cười với các ngươi được?