Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết đều rời đi, một người là vợ của Hồng Trần, một người là đồ đệ của ông ta mà trông cứ như hai chị em.

Lần này đến Hằng Nhạc cũng không phải là để trêu chọc Diệp Thành, mà là bị Thiên Huyền Môn gọi về để tiến vào bí cảnh tu luyện.

Ban đêm tĩnh lặng, mọi âm thanh trên Ngọc Nữ Phong đều biến mất.

Diệp Thành trở về phòng, vóc dáng quá nhỏ nhắn không thể leo lên giường, được rồi, hắn bèn lộn một cái, động tác liền mạch lưu loát.

Á đù! Thiên lão và Địa lão nhìn mà vuốt râu nói đầy ẩn ý, đừng có mà coi thường Diệp Thành, tên nhóc kia ranh ma lắm chứ đùa?

Hai người quay đầu đi, lại dời sự chú ý ra xung quanh Chư Thiên, con ngươi thâm thúy không bỏ sót bất cứ một biến động nào.

Trên Ngọc Nữ Phong, chúng nữ khoanh chân ngồi một loạt ở cửa chờ Diệp Thành nhờ vả bất cứ lúc nào.

Diệp Thành chui vào trong chăn, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Trong mông lung, hắn lại thấy một cô gái mặc áo cưới đang múa, dáng người yểu điệu thướt tha, thánh khiết vô ngần.

Diệp Thành vẫn không thấy được khuôn mặt nàng, chỉ biết trong mộng lung, nàng tựa mộng tựa ảo, mờ mịt như tiên nữ không nhiễm chút bụi trần.

"Diệp Thành!", trong chốn u minh, dường như có một giọng nữ dịu dàng gọi hắn, song lại không tìm thấy ngọn nguồn.

"Ai?", Diệp Thành ngồi bật dậy, ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, mọi thứ hết sức chân thật, chợt nhận ra đó là mơ.

"Ai mặc áo cưới?", hắn lầm bẩm, lấy bộ áo cưới mà Nhân Vương cho ra, cầm trên tay mà suy nghĩ bay xa.

"Ta nói nè, chúng ta đứng đây cả buổi, đừng vờ như không thấy chứ", chợt có một giọng nói vang lên bên mép giường.

Diệp Thành hoàn hồn, nghiêng đầu sang mới thấy có ba người đứng ở đó, lúc này đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.

Nhìn kỹ thì ba tên kia chẳng phải là Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân và Ly Chương à? Cũng không biết đến lúc nào.

Trời mới biết ai truyền ra tin Diệp Thành biến thành con nít, ba tên đó nghe vậy, lập tức kết nhóm chạy đến.

Quan trọng là, đám vợ dũng mãnh kia của Diệp Thành đều đã đi đến bí cảnh tu luyện, vậy còn sợ cái con khỉ.

"Ba người các ngươi rảnh quá à, hai ba ngày lại chạy đến chỗ ta!", Diệp Thành chửi, xoay người xuống dưới, không đứng vững té cái bịch đau đến nỗi hắn nhe răng trợn mắt.

"Người lùn đi, sao đầu óc cũng teo lại vậy?", Ly Chương sáp tới, xoa cằm nghiền ngẫm.

"Cải lão hoàn đồng, đúng là mới lạ", Vi Văn Trác và Trần Vinh Vân cũng bước tới, còn chọc chọc cái bụng nhỏ của Diệp Thành.

"Nghe nói đám vợ kia của ngươi không ở nhà nên tụi này tới đó", ba tên kia xắn ống tay áo lên, nhe răng cười.

"Cút mẹ ngươi đi!", Diệp Thành mắng to, xoay người bỏ chạy.

Có điều, hắn mới chạy chưa được mấy bước, hai chân đã cách mặt đất, bị Trần Vinh Vân giơ tay xách lên.

"Chạy cái gì! Tụi này lại không đánh ngươi", ba tên kia búng búng chú chim nhỏ của Diệp Thành rồi xách hắn ra khỏi cửa.

Mới vừa khỏi phòng, tên đó đã thả Diệp Thành xuống vì chưởng giáo Liễu Dật tự mình dẫn người đến.

Còn có đám lão làng như Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân và Từ Phúc, ai cũng đen mặt, thổi rừng trừng mắt.

"Ba vị đúng là rảnh ghê nhỉ!", Liễu Dật khẽ cười nói.

"Cũng... bình thường!", ba người cười gượng, lùi lại theo bản năng, cứ cảm thấy lạnh người, vẻ mặt càng là chột dạ.

"Nào, chúng ta đi vào nói chuyện!", Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hùng Nhị mỗi người kéo một tên vào phòng.

Sau đó, Long Nhất, Long Ngũ, Tiểu Linh Oa, Hoắc Đằng và đám Cung Tiểu Thiên Nhi cũng ùa vào như ong vỡ tổ.

Tiếng hét thảm thiết như tiếng giết heo bỗng nhiên vang lên khiến những gian lầu các phải rung lên, nghe mà tim đập thình thịch.

"Thành Nhi, có khó chịu ở đâu không", đám Dương Đỉnh Thiên ngồi xổm xuống xung quanh Diệp Thành, vô cùng quan tâm hỏi.

"Đau chim!", Diệp Thành rưng rưng nước mắt, đôi tay nhỏ bé ôm lấy đũng quần, ban nãy chim nhỏ bị búng một cái, không đau mới lạ.

Trong phòng, tiếng hét thảm dần nhỏ lại, đám Tạ Vân đi ra.

Còn Trần Vinh Vân, Vi Văn Trác và Ly Chương thì đã ngất xỉu, bị túm lấy một chân kéo ra ngoài.

Đám người kia ra tay cực kỳ tàn nhẫn, khiến mẹ người ta cũng không nhận ra con mình, còn cướp sạch bảo vật của họ.

Các người đúng là to gan, dám chạy đến quậy.

Lẽ nào không biết bản chất của Hằng Nhạc chúng ta rất mạnh mẽ hả? Còn dám búng “chú chim cu” của Diệp Thành, muốn búng cũng là họ búng, các người làm gì có cửa.

Ba tên kia bị ném ra khỏi Hằng Nhạc, bay một đoạn rất xa.

"Chuyện gì vậy?", Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân vừa lên núi đã ngửa đầu nhìn ba tên kia bay ra ngoài.

Xét thấy tai tiếng của hai người cũng chẳng mấy hay ho, đám Tạ Vân còn ném họ bay xa hơn ba tên kia.

"Trêu ngươi chọc ngươi gì à", Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân chửi ầm lên, chẳng hiểu ra sao, tự dưng bị đánh.

"Lẽ nào trong lòng các ngươi lại không tự biết mình định đến Hằng Nhạc chúng ta làm gì hả?", trên Ngọc Nữ Phong vang lên từng tiếng mắng to, ông đây mặc kệ kiếp trước ngươi trâu bò cỡ nào, đến Hằng Nhạc Tông ta thì cũng sẽ bị đánh thôi.

Liễu Dật cũng nổi giận, ra lệnh cho tất cả cao thủ ở phân điện thứ nhất đến đóng quân dưới chân núi Ngọc Nữ Phong.

Hơn nữa, hắn ta còn liệt kê ra hai tờ danh sách, một tờ đều là những người ngày thường khá đáng tin có thể lên Ngọc Nữ Phong thăm Diệp Thành.

Còn những cái người có tên trên một tờ khác ví dụ như Ngô Tam Pháo, Ngưu Thập Tam, Thái Ất... có đến thì lập tức đuổi ra.

Chuyện Diệp Thành cải lão hoàn đồng quả thật đã bị truyền ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK