Dừng!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng cũng dừng lại.
Thế nhưng Cơ Tuyết Băng dừng tiến công không phải vì lời nói của Diệp Thành mà vì cô cảm nhận được luồng sức mạnh đáng sợ.
Lúc này cô cũng giống như Diệp Thành, ngẩng đầu nhìn vào hư không như thể có thể thông qua một loại thần thông nào đó và nhìn thấy được luồng sức mạnh mạnh mẽ đang ngưng tụ.
Không lâu sau đó, những người chạy tới xem trận chiến cũng đuổi theo tới nơi, thấy hai người không đại chiến nữa thì đều ngẩng đầu nhìn vào hư không và bất giác thẫn thờ.
“Mọi người đang nhìn gì vậy?”, những người chạy tới đây thắc mắc.
Ập vào mắt bọn họ chính là chín vòng xoáy khổng lồ, lúc này những vòng xoáy này đang di chuyển, trong lúc này còn có cả lôi điện xoẹt qua, có tiếng trồng gầm thét vang vọng, uy lực chấn động cả đất trời.
“Đó là gì?”, có người xem trận chiến tái mặt như thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ trong vòng xoáy kia.
“Tránh đi”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành rít lên, hắn vừa dứt lời đã bước ra một bước.
Không cần hắn nói thì Cơ Tuyết Băng cũng di chuyển theo, nhanh chóng lùi về phía sau.
“Muộn rồi”, chỉ nghe một tiếng cười tôi độc khinh người vang vọng khắp bầu trời.
Tiếng nói này vừa dứt, chín vòng xoáy khổng lồ trong hư không cao vời vợi rung chuyển kịch liệt.
Tiếp đó, bên trong mỗi một vòng xoáy đều có một trụ ánh sáng thô dày xuyên thẳng xuống mặt đất, trên mỗi một trụ sáng đều có phù văn chằng chịt di chuyển, sau đó đan xen vào nhau hình thành nên một chuỗi phù văn khiến chín trụ sáng kia liên kết với nhau tạo thành cái lồng rộng cả hàng chục nghìn trượng bao quanh Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.
Gừ! Gừ! Gừ!
Tiếp đó, từng âm thanh tiếng rồng gầm vang vọng, một cái vuốt rồng to chừng cả trăm trượng đang lơ lửng bên trên cái lồng rộng lớn, trên đó còn có long khí vây quanh, mỗi một đường đều rất nặng.
Thái Hư Long Cấm!
Thấy cái lồng khổng lồ đó, các tu sĩ lão bối đều nheo mắt mắt như thể nhìn ra được đó là bí pháp gì, vì trong lần đại chiến giữa Đan Thánh Diệp Thành và kí chủ Doãn Chí Bình, bọn họ đã từng thấy cảnh tượng này.
Vậy đã là Thái Hư Long Cấm thì chỉ có kí chủ mới có thể thi triển, thân phận của người ra tay trong bóng tối đã được xác định.
Đáng chết!
Bên trong Thái Hư Long Cấm, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn cảm nhận được khí huyết toàn thân đang liên tục bị hoá giải, linh lực dồi dào cũng theo đó bị đẩy ngược lại về vùng đan hải do gặp luồng sức mạnh khủng khiếp từ Thái Hư Long Cấm.
Lúc này hắn đương nhiên đoán ra được người ra tay với mình là ai, nghĩ tới cái tên hắn ta, nghĩ tới khuôn mặt gian ác độc tàn đó mà sát khí lạnh băng của Diệp Thành lại trỗi lên.
Phía này, sắc mặt Cơ Tuyết Băng lạnh hẳn lại, Diệp Thành có thể đoán ra thì Cơ Tuyết Băng cũng có thể đoán ra, kẻ ra tay đánh lén ngoài kí chủ Doãn Chí Bình ra thì còn có thể là ai.
Lúc này cả hai người đều rất khó coi, bọn họ đang đánh nhau nảy lửa nhưng lại không hề phát hiện ra kẻ âm thầm ra tay đánh lén là Doãn Chí Bình.
Hiện giờ cả hai bên đánh nhau sứt đầu mẻ trán nhưng lại bị Doãn Chí Bình bao vây.
Chẹp, chẹp, chẹp…!
Tiếng tặc lưỡi vang lên, Doãn Chí Bình bước ra khỏi không gian hư vô, toàn thân có long khí bao quanh, hắn cười vô cùng tôi độc, hai hàm răng trắng bóc hiện ra càng khiến hắn trông nham hiểm hơn.
“Doãn Chí Bình”, tất cả những người quan sát trận đấu đều nhìn ra Doãn Chí Bình.
“Hắn ẩn mình trong không gian hư vô sao?”
“Bị Thái Hư Long Cấm trói buộc, Tần Vũ và Cơ Tuyết Băng khả năng sẽ chết ở đây rồi”, có người tặc lưỡi lên tiếng.
“Đường đường là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, đứng đầu trên bảng xếp hạng Phong Vân mà cũng thích chơi trò đánh lén sao?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Cơ Tuyết Băng ngẩng đầu nhìn Doãn Chí Bình, vẻ mặt lạnh băng, cô khác với Diệp Thành ở chỗ lúc này trong ánh mắt cô mang theo sát khí không hề che đậy.
“Câu này của Huyền Linh Chi Thể thật sự không phải rồi”, Doãn Chí Bình nhếch miệng cười tôi độc, “bản tôn không hề có ý gì khác, chỉ muốn mời hai vị về cùng ngồi trò chuyện thôi”.
“Ta tưởng rằng ta đủ đê tiện rồi, không ngờ ngươi còn đê tiện hơn ta”, Diệp Thành cười lạnh lùng nhìn Doãn Chí Bình, “sao nào, đánh lén như vậy là vì sợ ta cướp mất vị trí đứng đầu trên bảng Phong Vân của ngươi sao?”
“Tần Vũ, ngươi cũng đánh giá bản thân cao quá rồi đấy”, Doãn Chí Bình ngả người trên vương toạ, hắn nhàn nhã xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, nụ cười trên khuôn mặt càng lúc càng tôi độc.
“Ra vẻ được đấy”, Diệp Thành nói rồi không quên đánh tản đi một luồng long khí hiểm ác bao quanh cơ thể mình, có lẽ vì áp lực quá lớn nên kể cả một người có khả năng chiến đấu như hắn cũng bị đè nén tới mức phun ra máu.