Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Con coi người tồn tại nên mới lật khuôn mặt giả tạo ác ma của hắn”, Dương Đỉnh Thiên gằn lên: “Hắn dùng thủ đoạn tàn độc hãm hại Diệp Thành, hại đệ tử Hằng Nhạc Tông chết thảm”.

“Đừng nhắc tới Diệp Thành với ta”, Thông Huyền Chân Nhân tức tối, vả lại cơn phẫn nộ còn khiến ông ta lớn giọng nghiến răng: “Hắn tu ma đạo, hắn là ma, hắn chết thì tốt, nếu hắn còn sống thì ta sẽ dùng một chưởng giết chết hắn. Chính phái như chúng ta sao lại có thể có tên đệ tử như vậy, đúng là nỗi ô nhục. Trước đây các ngươi còn muốn đưa hắn lên làm Thánh Tử, đúng là nực cười, thật nực cười”.

“Hắn không phải ma”, Dương Đỉnh Thiên nói bằng giọng kiên quyết, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Thông Huyền Chân Nhân.

“Không phải ma?”, Thông Huyền Chân Nhân phẫn nộ nhưng lại bật cười: “Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao? Tám nghìn mạng dân thường ở nước Sở là do ai giết? Đến cả những người phàm không chút sức mạnh cũng nỡ ra tay, không phải ma thì là gì?”


“Đó là do có người hại hắn, những người phàm đó căn bản không phải do Diệp Thành giết…”

“Được rồi, Dương Đỉnh Thiên”, Thông Huyền Chân Nhân cứ thế ngắt lời, ông ta bật cười lạnh lùng nhìn Dương Đỉnh Thiên: “Ngươi không cần giảo biện cho hắn nữa, là ma thì chính là ma, không ai có thể thay đổi được sự thật này. Bình Nhi, chúng ta đi”.

Nói rồi, Thông Huyền Chân Nhân cứ thế quay người vả lại còn kéo theo cả Doãn Chí Bình, giây phút bọn họ bước ra khỏi đại điện, ông ta không quên nghiêng đầu hắng giọng: “Dương Đỉnh Thiên, ta dạy ra một đồ đệ như con thật khiến ta phải thất vọng, xem ra ta nên suy nghĩ lại xem con có thể làm chưởng giáo của Hằng Nhạc nữa hay không”.

Hừ!

Nói rồi, Thông Huyền Chân Nhân hắng giọng phất áo bước ra khỏi đại điện.

Còn Doãn Chí Bình, giây phút bước ra khỏi đại điện, khoé miệng hắn nhếch lên tỏ vẻ giễu cợt.

Sau khi bọn họ rời đi, Dương Đỉnh Thiên nắm chặt tay đứng sừng sững trên đại điện, ông ta phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi về sau mấy bước, cố gắng gượng đứng vững và cười một cách thê lương: “Hằng Nhạc à, sớm muộn mày cũng bị huỷ trong tay bọn họ thôi”.

………

Đêm khuya, dưới bầu trời đầy sao.

………

Phía trước chiếc giường Băng Ngọc ở Ngọc Nữ Phong, Sở Huyên và Sở Linh vẫn đứng đó thẫn thờ, mới qua một đêm mà mái tóc của bọn họ đã điểm thêm vài sợi bạc, khuôn mặt xinh đẹp thêm phần tiều tuỵ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK