Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thành tựu của hắn ta, một lúc nào đó sẽ không dưới ta!", Sở Hoàng đi ra, thân thiết cười, Hoàng Giả đầu tiên của Đại Sở vẫn là một thanh niên tuấn tú như ngọc chẳng khác gì một vị Thần Vương.

Có thể được Sở Hoàng nói vậy, có thể thấy tư chất tu luyện của Ninh Thái Thần cũng thuộc top đầu ở Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực, ít nhất sẽ không thua Đế Gia Cửu Tiên.

Hai vị Hoàng Giả có rất nhiều chuyện để nói với nhau, từ tu luyện đến việc vặt ngày thường, có thể nói là chẳng giấu nhau điều gì.

Mãi đến khi bóng đêm dần bao phủ, Diệp Thành mới đạp không rời đi.

Quảng Hàn Cung lơ lửng giữa không trung, tắm mình dưới ánh trăng.

Đó là tòa cung điện tựa mộng tựa ảo, ngửa đầu nhìn lên, chỉ có thể nhìn chứ chẳng thể đến gần, dường như còn xa xôi hơn cả cảnh trong mơ.

Nguyệt Hoàng xinh đẹp tuyệt trần như Vương Mẫu Nương Nương, lại như một vị nữ vương cái thế, tài năng của bà ta không thua kém bất cứ Hoàng Giả nào của Đại Sở.

Diệp Thành đến Quảng Hàn Cung thì trông thấy Thiên Thương Nguyệt trước, cô ta dựa vào lan can lẳng lặng nhìn bầu trời đằng xa.

Khỏi phải nói, cô ta chắc chắn đang nghĩ đến Thần Huyền Phong, con gái của Nguyệt Hoàng yêu người từng suýt nữa giết mẹ mình.

"Một chữ “tình”, từ xưa đã khó có thể nói rõ", Nguyệt Hoàng xuất hiện, mỉm cười nhìn con gái: "Khi con bé nói mình sắp làm mẹ, ta đã rất bất ngờ".

"Một chữ “tình”, một câu chuyện tựa như thời hoàng đế xa xôi hồi xưa", Diệp Thành cười, chắp tay cúi chào.

"Ngươi và con bé đều có câu chuyện của riêng mình", Nguyệt Hoàng cũng nhìn lên không trung, bà ta cũng có câu chuyện của riêng mình, đắm chìm trong hồi ức khi xưa.

Diệp Thành lại rời đi, thở dài cảm khái, vẫn chưa nói ra quan hệ giữa hắn và Thần Huyền Phong vì nó đã không còn quan trọng nữa.

Trong màn đêm, Cửu Thiên Chiến Long Tông cũng vô cùng sôi động.

Có một trận chiến lớn đang diễn ra, tuyển thủ hai bên lần lượt là hai vị Hoàng Giả của Đại Sở, một bên là Chiến Vương, bên kia là Thái Vương.

Bởi vì cấm chế của Đại Sở, Hoàng Giả năm xưa không thể nào sinh ra trong cùng một thời. Giờ các Hoàng Giả cùng sống lại, hai Hoàng bèn so đấu coi như đền bù cho tiếc nuối hồi xưa.

Tiêu Thần và Long Đằng yên lặng đứng nhìn bậc cha chú nhà mình so tài mà máu nóng sục sôi, cũng rất muốn làm một trận cho đã.

Diệp Thành đến khiến hai người không khỏi lắc đầu cười.

Diệp Thành đi đến đâu đều như tỏa ra một quầng sáng, thành tích giết chết Đại Đế của hắn chắc chắn sẽ đè đầu cưỡi cổ lớp trẻ, không ai có thể phá nổi.

"Một chốc một lát, e rằng hai vị Hoàng Giả cũng sẽ không đánh xong, ngày khác ta lại đến vậy", Diệp Thành khom lưng vái chào về phía hai người rồi rời đi, định đến chỗ Thiên Táng Hoàng.

Vị Hoàng Giả này lại khác với những người còn lại, trong đêm khuya cầm một cây chổi quét dọn lá rụng dưới bức tượng của ông ta.

Cảnh tượng ấy lại có chút giống với Đế Phạm hồi xưa.

"Quét không xong lá rụng nơi thế gian này thì càng chẳng thể hiểu được đại đạo trần thế", Thiên Táng Hoàng khẽ cười.

"Lần này, xem ra vãn bối không uổng công đến đây rồi", Diệp Thành khom lưng vài chào tự tận đáy lòng, sự hiểu biết về đạo của Thiên Táng Hoàng khiến hắn như trông thấy một vùng trời mới, tâm trạng cũng thăng hoa theo.

Hoàng Giả quả nhiên là Hoàng Giả. sống lâu nên cũng nhìn thấy được rõ hơn, đến giờ hắn vẫn chưa thể đạt tới được cảnh giới hiểu biết cỡ đó.

Diệp Thành lại rời đi, đạp lên Tiên Hoả bay về phía chân trời.

Thành cổ Thiên Long vẫn bao la hùng vĩ tràn ngập khí tức cổ xưa. Hồi đó, tại tòa thành này, hắn đã kiếm được rất nhiều cơ duyên.

Trong một khu rừng trúc, hắn thấy Huyền Hoang đang điêu khắc tượng gỗ.

So với những Hoảng Giả khác, Huyền Hoàng trông già nua hơn rất nhiều. Ông ta như một ông lão tuổi xế chiều, con ngươi già cả có hơi đục ngầu.

Ánh mắt ông ta nhìn về phía Diệp Thành trộn lẫn một thứ tình cảm gì đó như đang nhìn con mình.

"Vãn bối Diệp Thành ra mắt Huyền Hoàng", Diệp Thành bị nhìn mà cảm thấy hơi bứt rứt, vội ho một tiếng, chắp tay vái chào.

"Tới đây ngồi đi", Huyền Hoàng cười, khàn khàn nói.

"Sao không thấy Ngọc Thấu công chúa đâu", Diệp Thành ngồi xuống, tự giác tìm đề tài, còn không quên nhìn ngó xung quanh.

"Hôm qua bỗng dưng ngộ đạo nên chạy đi bế quan rồi", Huyền Hoàng mỉm cười, tiếp tục khắc gỗ trong tay: "Chuyện ở Thập Vạn Đại Sơn năm xưa, ta đã nghe Thấu Nhi nói rồi, do ta đi quá nhanh nên suýt nữa đã hại các ngươi".

"Chuyện xưa rồi mà!", Diệp Thành nhìn bức tượng gõ trong tay Huyền Hoàng thì đoán chắc là người nào đó nhưng không biết là ai.

Hắn vừa ngồi xuống đã qua cả đêm, nói chuyện với nhau mà đến sáng vẫn chưa xong.

Khi trời sắp sáng, Diệp Thành mới đứng dậy rời đi. Trước khi đi, Huyền Hoàng còn tặng hắn một bức tượng gỗ trông rất sống động.

Sau khi rời khỏi thành cổ Thiên Long, hắn lại chạy tới Thập Vạn Đại Sơn.

Tiện thể đến thăm rất nhiều gia tộc như Hạo Thiên thế gia, Thiền Uyên Cổ Thành, Chú Kiếm Thành, Thất Tịch Cung, Bắc Hải thế gia, đảo Hắc Long...

Tiên Hỏa bay rất nhanh, nó như một mũi tên bay lượn trên không, đi đến đâu cũng ấm áp, cảm giác rất tuyệt vời.

Cuối cùng, hắn đứng lặng trước bia mộ của các anh hùng ở Trung Thông Đại Địa.

Vô số cái tên hiện lên trước mắt, có rất nhiều người đã trở lại, nhưng cũng có rất nhiều người vẫn chỉ là cái tên.

Phía sau, chín bóng người dắt tay nhau tới, có vẻ ngoài giống y như hắn, là đạo thân mà hồi đó Diệp Thành đã để lại.

"Con cháu đầy đàn chưa!", Diệp Thành cười nhìn họ.

"Tạm được", chín người đồng loạt xoa đầu, cái dáng vẻ không biết xấu hổ kia giống hắn y như đúc.

Diệp Thành bước tới đá cho mỗi người một cái rồi xoay người rời đi.

Hắn trở về Nam Sở rồi đi thẳng đến Thiên Huyền Môn, có rất nhiều chuyện Diệp Thành muốn hỏi Đông Hoàng Thái Tâm.

Ngay khi bước vào Thiên Huyền Môn, hắn không khỏi quay đầu liếc nhìn ra sau một cái, cứ cảm thấy có ai đó theo dõi mình.

Cảm giác ấy như ẩn như hiện, rất quen thuộc, song cũng cực kỳ xa lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK