“Những việc khó làm như vậy thì một mình ta không làm được”, Yên Lão Đạo vuốt râu: “Minh Giới không kém so với Thiên Giới, đó là một sự tồn tại khác biệt không thể so sánh với Chư Thiên Vạn Vực được, muốn gọi được hồn phách về thì độ khó còn hơn cả mượn pháp của Thiên Giới”.
“Nếu như có một người giúp ông thì sao?”, Diệp Thành lập tức nói, “đó là một phần tàn hồn của Thái Hư Long Đế từ thời Vạn Cổ”.
“Ta chỉ có thể nói là có thể thôi”, Yên Lão Đạo đáp lời nhưng không từ chối, “cho dù Thái Hư Long Đế còn thì cũng không dám chắc đâu, vẫn là câu nói đó, Minh Giới không phải sự tồn tại bình thường”.
“Vậy thì về thử một phen”.
“A, đau đầu quá”, khi hai người nói chuyện thì Ngô Tam Pháo, Thái Ất Chân Nhân và Ngưu Thập Tam đang ngủ say lần lượt tỉnh lại, bọn họ không ngừng day trán, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn.
“Thái Ất Chân Nhân gầy như con khỉ, Ngô Tam Pháo to cao vạm vỡ, Ngưu Thập Tam đầu trọc lốc”, Diệp Thành vừa trị thương vừa giới thiệu cho Yên Lão Đạo.
“Cái tên này nghe cũng thật thú vị”, Yên Lão Đạo chép miệng.
“Bớt bớt đi”.
“Đạo hiệu của ngưoi là Thái Ất?”, Yên Lão Đạo nhìn Thái Ất Chân Nhân.
“Sao, có vấn đề gì à?”, Thái Ất Chân Nhân nói rồi không quên chỉnh lại cổ áo sau đó vuốt tóc.
“Không có gì”, Yên Lão Đạo ho hắng, vô thức liếc nhìn hư thiên rồi thầm nhủ: “Không biết Thái Ất trên kia mà biết thì có vẻ mặt thế nào?”
Không lâu sau đó, Diệp Thành thu tay về, thương thế của Yên Lão Đạo đã khỏi, sắc mặt cũng nhuận sắc trở lại.
Năm người không dừng chân, liên tiếp bay ra khỏi cổ tinh, bay về hướng Đại Sở Tinh.
Có điều, Diệp Thành lại lựa chọn con đường đi rất dài, mục đích là để vừa đi vừa tìm người chuyển kiếp.
Yên Lão Đạo lại bắt đầu tỏ ra khó hiểu, trước đó khi cùng đi với ông ta, Diệp Thành cứ thấy cổ tinh là đi vào như đang tìm kiếm gì đó, giống như là đang tìm người, chỉ cần là cổ tinh có sinh linh thì hắn không bỏ sót nơi nào khiến cả chặng đường di chuyển chậm hơn rất nhiều.
Dù vậy nhưng Diệp Thành và Ngô Tam Pháo không giải thích nhiều, việc này có giải thích cũng khó hiểu.
Bốn người tỏ ra rất chuyên ghiệp, bọn họ cần mẫn tìm kiếm và tìm được không ít người chuyển kiếp.
Lại là một cổ tinh với rất nhiều người chuyển kiếp ở, cũng phải hơn tám trăm người,.
Đi thôi!
Sau khi cho người chuyển kiếp vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, Diệp Thành liền tiến lên một bước bay ra khỏi cổ tinh.
Mấy người lần lượt đi theo, Yên Lão Đạo vẫn không hiểu gì còn phía Ngô Tam Pháo lại dốc hết sức hi vọng có thể tìm thêm được nhiều cổ tinh có người chuyển kiếp hơn.
Có điều, vận may của bọn họ trong chặng đường tiếp theo lại không hề tốt đẹp gì.
Người chuyển kiếp quả thực là có nhưng cũng chỉ có vài người.
Lại là một cổ tinh khiến phía Diệp Thành thất vọng.
Ừm?
Vừa ra khỏi cổ tinh Diệp Thành đã dừng chân nhìn về một hướng trong tinh không.
Woa...!
Mấy người phía Ngô Tam Pháo dừng chân tặc lưỡi.
Nhìn tinh không phía xa có thần quang lướt qua, nếu quan sát kĩ thì mới biết đó là một cái hồ lô tử kim, bên trên có một lão già đang khoanh chân ngồi, tai to mặt lớn, phía Ngô Tam Pháo tặc lưỡi bởi hàng lông mày của người này quả thực rất dài.
Ông ta chẳng phải là người lôi Diệp Thành ngủ say dưới lòng đất lên sao?
Lão tử tìm ngươi lâu rồi!
Diệp Thành mắng chửi lôi gậy răng sói ra, bảo bối của hắn vẫn còn trong tay ông ta.
Có điều Diệp Thành không ra tay luôn mà liếc nhì tinh không tứ phương, hắn phát hiện tinh không này chỉ có mình lão ta và không có nữ tử áo xanh Cô Lam kia.
Lần này đến lượt ta!
Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới, lão già vẫn còn say sưa nhâm nhi rượu không để ý nên trúng luôn một gậy răng sói mà Diệp Thành giáng xuống.
A!
Phía Ngưu Thập Tam xuýt xoa, một gậy này giáng xuống đủ đau đớn rồi.
Bốn người không biết vì sao Diệp Thành lại đánh ông ta, lẽ nào vì lông mày ông ta dài sao?
Rầm! Rầm!
Khi cả bốn người đang thất thần thì từ tinh không phía xa liên tiếp vang lên âm thanh dữ dội.
Mẹ kiếp, ngươi có bệnh à?
Không lâu sau đó, lão già béo múp kia mới ôm đầu bỏ trốn, vừa chạy vừa không quên mắng chửi, mặt tối sầm lại, đầu óc bị Diệp Thành đánh tới mức ong ong choáng váng.
Ông ta không biết vì sao Diệp Thành lại đánh mình, đang yên đang lành tự dưng bị đánh tới tấp.
Theo lý mà nói thì một người với cấp bậc Thánh Nhân như ông ta thông thường sẽ không sợ một tu sĩ cảnh giới Hoàng, nhưng hiện tại tình hình đặc biệt, Diệp Thành không nói năng gì cứ thế xông lên đánh tới tấp khiến ông ta không kịp trở tay, vả lại ra tay cũng rất mạnh, cho dù có tu vi Thánh Nhân thì ông ta cũng trọng thương, không bỏ chạy sao được?
Cũng may lão già béo đó da thịt dày, nếu không thì một gậy của Diệp Thành đủ để khiến đầu lão ta vỡ tung.
Mẹ kiếp, trả túi đựng đồ cho ta!
Diệp Thành lớn tiếng mắng chửi, mặt hắn tối sầm lại, hắn rút gậy răng sói xông lên truy đuổi.
Nghe vậy, lão già béo kia mới nhận ra Diệp Thành, lão ta trừng mắt thổi râu phù phù.
Có điều, mặc dù hoả khí đùng đùng nhưng lão ta không quay đầu lại khai chiến với Diệp Thành, sức chiến đấu của Diệp Thành thế nào đương nhiên lão ta biết, chỉ dựa vào sức một mình lão ta thì không thể tóm được Diệp Thành.
Vả lại, sau khi ăn một gậy vừa rồi của Diệp Thành thì lão ta cũng bị trọng thương, không còn ở trạng thái đỉnh phong nữa nên không thể là đối thủ của Diệp Thành.
Đã không đánh được thì đương nhiên phải bỏ chạy rồi.
Điều đáng nói đó là lão ta bỏ chạy với tốc độ rất nhanh, thân hình béo mập nhưng bộ dạng bỏ chạy nhanh như tốc độ ánh sáng khiến phía Yên Lão Đạo nhìn mà thẫn thờ.